Tinh Ý cũng không phải một người giỏi nói dối che giấu, chần chừ một chút, lúc đang định mở miệng, chợt nghe thấy Diệp Giai Chính trầm giọng nói: "Tôi là anh Hai của con bé.
Nó hiếm khi được về nhà ăn cơm, nên muộn mười lăm phút.
Vì sợ trường quở trách, tôi mới giúp nó trèo tường vào." Anh dừng một chút lại nói, "Hiện giờ Dĩnh Thành thậm chí Lưỡng Giang cũng không còn lệnh giới nghiêm như xưa, trường học là nơi truyền bá văn minh, sao lại nghiêm khắc bảo thủ như vậy?"
Không biết vì sao, lúc người thanh niên này mở miệng mang theo một thái độ nghiêm khắc, câu cuối cùng tựa chất vấn hơn khiến Vương Hữu Luân sửng sốt, lập tức tức giận: "Kỷ luật Bác Hòa xưa nay đã như vậy, nếu em gái của cậu thi đậu, thì tương đương với chấp nhận tuân theo.
Nếu chê kỷ luật này quá khắc nghiệt, cũng có thể nghỉ học!"
Diệp Giai Chính cười lạnh: "Nếu cô ấy có thể thi đậu, thành tích ngày thường lại ưu tú, chứng minh có đủ tiềm năng và năng lực trở thành bác sĩ.
Vì sao lại chỉ vì này mười lăm phút nhỏ nhoi này mà nghỉ học chứ?!"
Vương Hữu Luân tức giận đến mức bộ râu muốn vểnh lên, gần như thét lên: "Cậu là ai?! Hay là cậu ngồi vị trí chủ nhiệm kỷ luật này của tôi luôn đi?!"
Mùi thuốc súng trong văn phòng dần nồng nặc hơn, sắc mặt Tinh Ý bị dọa trắng bệch, khẽ kéo tay áo của Diệp Giai Chính, ra hiệu anh đừng nói nữa.
Diệp Giai Chính thấy động tác của cô, đành phải nhịn lại không nói nữa.
"Vương tiên sinh, em biết sai rồi.
Anh Hai cũng là vì bênh vực em, mới nhất thời mở miệng chống đối." Tinh Ý căng thẳng giải thích, giọng điệu gần như sắp khóc, "Em sẽ không nghỉ học, sẽ chăm chỉ đọc sách, tương lai làm một bác sĩ tốt.
Mong thầy đừng đình chỉ học em."
Diệp Giai Chính hơi nghiêng đầu, nhìn Tinh Ý một cái, môi mỏng mím càng chặt.
Đối với đàn ông nói, không ai muốn nghe cô gái mình thích khép nép cầu xin người khác như vậy, huống hồ là một quan cấp cao như anh.
Anh cũng chỉ đành nhắc nhở bản thân lần nữa, Tinh Ý không muốn để người khác biết thân phận của mình, cố gắng nói mình nhẫn nhịn.
Vương Hữu Luân nổi giận một hồi, thấy thái độ cô chân thành, cũng không muốn bởi vì việc nhỏ như vậy dập tắt sự nhiệt tình học tập của sinh viên, liền nói: "Biết sai sửa là tốt.
Thế này đi, ghi lỗi một lần, trở về viết một bản kiểm điểm, trước buổi trưa ngày mai đem nộp đến đây."
Ông cúi đầu, vốn định vẫy tay để bọn họ đi, nhưng chợt thấy tờ báo thư ký đưa tới buổi sáng, trang đầu là tin đường sắt Quế Giang chính thức thông, nhân viên chính phủ và người liên quan từ phía Nhật Bản đều tham dự.
Ông nhìn lướt qua, cảm thấy có chút khác thường, lại ngẩng đầu nhìn.
Trong một cái liếc mắt này, biểu cảm thay đổi lớn.
Diệp Giai Chính lại hoàn toàn không phát hiện, anh cũng tức nghẹn một bụng, kéo Tinh Ý đang định rời đi, đột nhiên cửa mở ra.
Thư ký đưa vài người tiến vào, vội vàng nói với Vương Hữu Luân: "Tiên sinh, Lưu thứ trưởng nói có chuyện quan trọng trở về tìm ngài."
Thứ trưởng Cục giáo dục Lưu Thiêm mang theo trợ lý và thư ký của mình vội vã đi vào, thiếu chút nữa đụng phải Diệp Giai Chính, vội vàng đứng nghiêm, lau mồ hôi trên mũi, cung kính nói: "Diệp đốc ——" chưa gọi hết tên đã bị Diệp Giai Chính trừng mắt một cái, chữ còn lại bị nuốt vào.
Lưu Thiêm ra khỏi cổng trường Bác Hòa, vừa lúc gặp Tiêu Thành, lúc này mới biết Đốc quân bị đội bảo vệ tình cờ bắt vào.
Tiêu Thành cũng không thể dẫn người xông vào, hiện tại cũng chỉ có thể nhờ ông đưa người ra.
Nhưng tình huống trước mắt là thế nào? Ông có chút không hiểu.
Thấy Diệp Giai Chính đưa sinh viên nữ kia đi ra ngoài, để lại Vương Hữu Luân ở văn phòng, Lưu Thiêm cũng chỉ đành theo ra ngoài, quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Hữu Luân một cái, mấy máp môi, vẻ mặt lo lắng: "Rốt cuộc ông đã làm gì thế!"
Vương Hữu Luân đứng ngơ một lúc lâu, trơ mắt nhìn đoàn người ra ngoài, cúi đầu nhìn tờ báo, khuôn mặt hết xanh lại trắng.
Lưu Thiêm thấy Đốc quân đích thân tiến sinh viên nữ kia đến ký túc xá, hơi cúi người nói với cô gì đó, lại nhìn cô rời đi.
Ông đứng rất xa, một lúc sau mới chậm rãi đi đến, cười nói: "Đốc quân, hôm chuyện hôm...!thật sự quá..." Ông muốn tìm một từ, nhưng vắt hết óc vẫn tìm không thấy từ thích hợp, chỉ đành nói: "Quá trùng hợp rồi."
Diệp Giai Chính liếc ông một cái, rồi trầm giọng hỏi: "Người vừa rồi là ai? Phó hiệu trưởng?"
"Chủ nhiệm giám sát kỷ luật Bác Hòa, Vương Hữu Luân." Quan hệ giữa Lưu Thiêm và Vương Hữu Luân không tệ, giờ phút này lại không thể thay ông ta nói gì, "Xưa nay ông ấy là tiên sinh có tiếng nghiêm khắc.
Nhưng...!nhưng..."
Diệp Giai Chính nghe ông ấp a ấp úng như vậy liền nổi giận: "Có lời cứ nói thẳng."
"Tháng 6 năm nay, ngài đã phát biểu trước ngành giáo dục phải đề cao kỷ cương, việc chính của sinh viên là học tập, lối sống không thể quá buông thả.
Khi đó Bác Hòa muốn mời vị Vương tiên sinh nổi tiếng trong ngành tới giám sát kỷ luật, ngài còn ra sức...!khen ngợi."
Diệp Giai Chính nhíu mày, mơ hồ nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy.
Xét đến cùng do Tiểu Tứ đọc cuốn tiểu thuyết kia —— bên trong viết mấy chuyện yêu đương, thậm chí còn có công tử nhà giàu vào trường làm thầy giáo để theo đuổi một sinh viên nữ.
Anh lại nghe nói thị hiếu hiện tại là như thế, càng thêm lo lắng, khi đó biết Bác Hòa muốn mời một vị chủ nhiệm kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc, còn rất dốc sức ủng hộ.
Ai biết được chuyện này cuối cùng lại đổ lên đầu mình.
Nghĩ đến đây, anh cũng không thể nói gì, tức giận nói: "Hôm nay sinh viên bị điều tra là em gái của Liêu Nghệ Hàng.
Chẳng qua cô ấy chỉ ăn một bữa ở nhà tôi, muộn mất mười lăm phút mà thôi."
Thì ra là em gái của Liêu Nghệ Hàng...!Mấy suy nghĩ trong đầu Lưu Thiêm nhanh chóng hiện lên, ai cũng biết hiện tại Liêu Nghệ Hàng là người Đốc quân tin tưởng, như thế cũng có thể giải thích quan hệ giữa hai nhà rất tốt.
Ông liên tục gật đầu: "Vâng, tôi sẽ nói chuyện này với Vương tiên sinh, lần sau không thể không thấu tình đạt lý như vậy."
"Kỷ cương nghiêm khắc là tốt, nhưng có chuyện khác tôi không rõ lắm." Diệp Giai Chính bước chậm lại, "Chẳng hạn như sinh viên y khoa, học xong bốn năm, năm thứ 5 thực tập ở bệnh viện, vì sao quy định không thể kết hôn? Lúc sinh viên tốt nghiệp, tuổi đã lớn hơn tuổi kết hôn của đa số người hiện nay, không cho người ta kết hôn, thật sự bất hợp lý."
"Cái này...!tôi thật sự không biết." Lưu Thiêm nói lắp bắp, "Đốc quân, tôi lập tức trở về tìm hiểu một chút, hôm khác đến báo cáo với cậu."
Tới cửa rồi, Tiêu Thành vội vàng đi tới, đưa chiếc áo khoác bị anh ném đi lúc trèo tường.
Diệp Giai Chính nhận lấy, dặn dò Lưu Thiêm: "Sau khi điều tra mấy quy định không hợp tình hợp lý này, nên bãi bỏ thì bãi bỏ."
Lưu Thiêm liên tục gật đầu, lúc này ông không chỉ lo lắng điều này, còn có...!Đốc quân có thể vì giận dữ mà rút kinh phí hỗ trợ Bác Hòa hay không.
Ông không thể không hỏi lại một câu cho chắc: "Quân tọa, số tiền thỏa thuận trích từ tài sản của Đại soái lần trước..."
Diệp Giai Chính hơi nhướng mày: "Sao thế, có vấn đề sao?"
Trong lòng Lưu Thiêm thực sự thay Bác Hòa thở phào nhẹ nhõm: "Không có, không có."
"Nghe nói viện khoa học của Bác Hòa đã cũ quá rồi, phòng thí nghiệm cũng rất nhỏ." Diệp Giai Chính suy ngẫm rồi nói, "Ông cho người đi kiểm tra một chút, nếu tình hình thực tế là thế, thì tham khảo tiêu chuẩn phòng thí nghiệm mới của Đại học Lưỡng Giang, cải tạo hoặc xây mới viện khoa học, mau chóng đề ra một kế hoạch."
"Được, được." Lưu Thiêm tiễn Diệp Giai Chính lên xe, "Tôi nhất định mau chóng trả lời ngài."
...
Bởi vì chuyện này, Cục giáo dục loạn hai ngày.
Lưu Thiêm nghiêm khắc dặn người bên cạnh không được tiết lộ