Về đến nhà, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong trà và lui ra, trong phòng khách chỉ còn hai người.
Lão gia tử lạnh lẽo nhìn anh, thật lâu sau mới nói: "Nói thế nào nhỉ? Nha đầu nhà tôi đã bằng lòng, cậu mới chạy tới nơi này hỏi xin một câu đồng ý sao?"
Đường đường là Đốc quân Lưỡng Giang lại cười ngượng ngùng: "Lão gia tử sáng suốt."
Lão gia tử sửng sờ, không ngờ anh thẳng thắn như vậy, chỉ đành "Hừ" một tiếng: "Cậu đừng nói với tôi, đứa cháu gái mà tôi vất vả nuôi dưỡng, cho đi học để thành tài, vào lúc này muốn nghỉ học kết hôn."
"Lão gia tử, cháu gái là do ngài nuôi lớn, ngài còn không hiểu cô ấy sao?" Diệp Giai Chính mỉm cười nói, "Nếu cô ấy nghĩ như thế, tôi cầu còn không được, nhưng đó sẽ không phải là cô ấy nữa."
Sắc mặt Lão gia tử hơi dịu lại: "Như vậy cậu tới làm gì?"
Diệp Giai Chính đang ngồi, lúc này lại đứng lên, nói từng câu từng chữ: "Lão gia tử, vẫn là lời lúc đó đã nói với ngài.
Tôi chân thành với cô ấy, cũng muốn được trưởng bối chấp thuận."
Lão gia tử không đáp, chỉ nhìn anh, không biết đang nghĩ gì.
"Những lời mà lão gia tử nói với tôi ngày đó, từ trước đến nay tôi vẫn luôn nhớ kỹ.
Chuyện thế này thật ra cần có trưởng bối đi cùng, trịnh trọng thương nghị với ngài.
Nhưng ngài cũng biết, cha mẹ tôi đều mất, người được gọi là trưởng bối trong nhà không tới cũng được.
Cho nên mạo muội tự đến đây."
Lão gia tử gói điếu thuốc, phì phèo hút hai ngụm, phả ra vòng khói: "Lão đầu tự vả mặt rồi, ngày đó đã nói chỉ cần là nha đầu thích, tôi có thể chấp nhận."
Khóe môi Diệp Giai Chính hơi nhếch lên, nở nụ cười: "Con cũng biết ông nội là người có lời nói đáng giá nghìn vàng."
Lão gia tử bị hai từ "Ông nội" của anh làm giật mình, sau một lúc lâu mới cười khổ: "Diệp đốc quân, cha mẹ của Tinh Ý...!nó từng nói với cậu chưa?"
"Ngài là trưởng bối, cứ gọi tên của con đi." Nét mặt Diệp Giai Chính nghiêm túc, "Con chưa từng nghe cô ấy nhắc tới."
Lão gia tử buông tẩu thuốc, thở thật dài: "Nó không nói với cậu là bởi vì bản thân cũng không biết.
Từ trước giờ nó đều cho rằng sau khi mẹ khó sinh mà mất, cha cũng bệnh qua đời, là lão già này nuôi bọn chúng lớn khôn."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Diệp Giai Chính hơi hoang mang, anh đã sớm biết rõ gia cảnh của Tinh Ý, cha mẹ mất sớm, may mà lão gia tử vẫn còn.
Liêu gia giàu có, cháu trai cháu gái đều có tiền đồ, cũng xem là thư hương thế gia, gia phong trong sạch.
Lão gia tử cười khổ: "Chuyện này Nghệ Hàng thì biết một chút, nhưng Tinh Ý thì hoàn toàn không biết."
"Mẹ của anh em chúng là con dâu tôi quyết định cưới về, lớn hơn Giám Đông năm tuổi.
Kỳ thật khi đó con trai tôi mới 13 tuổi, căn bản là một đứa trẻ, kết hôn trong mơ màng.
Giám Đông kết hôn xong, rồi đi học bên ngoài, lúc trở về liền bắt đầu không hài lòng với cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Nhưng tôi không cho nó theo tư tưởng thời đại mới, nói thật, cô con dâu này lo liệu Liêu gia hiểu chuyện lại rộng lượng, tôi rất vừa lòng.
Tôi cũng có chút hối hận đã để con trai ra ngoài đi học.
Giám Đông phản kháng một trận, tôi cắt nguồn tiền thì nó liền thỏa hiệp.
Vợ chồng có đứa bé đầu tiên, chính là Nghệ Hàng."
"Có Nghệ Hàng, tôi nghĩ cuộc sống đã ổn định rồi, Giám Đông lại muốn đi du học Nhật Bản.
Tôi cũng đồng ý, muốn nó học xong trở về.
Ba năm sau trở về, chín chắn hơn nhiều, vợ chồng bàn bạc sinh đứa thứ hai.
Nó nói muốn lập nghiệp bên ngoài, tôi cũng ủng hộ." Giọng lão gia tử dần trầm xuống, "Nhưng sau đó tôi mới biết, Giám Đông làm như thế đơn giản là muốn tôi yên tâm ủng hộ.
Khi đó nó có phụ nữ bên ngoài, muốn ly hôn vợ và cưới về nhà."
"Con dâu cũng được xem là tiểu thư khuê các, thời trẻ cha của con bé đã giúp Liêu gia vào lúc khó khăn rất nhiều.
Cậu cũng hiểu tính tôi, con bé không làm gì sai, tôi sẽ không để con trai làm bậy.
Kết quả ngày qua ngày lại, con dâu cũng biết, tâm tư nặng nề, lúc sinh nở đã qua đời vì khó sinh."
"Đứa bé đó chính là Tinh Ý sao?" Diệp Giai Chính trầm mặc một lúc, nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, là nó." Giọng lão gia tử trở nên già nua, "Vừa sinh ra, nó còn nhỏ như vậy, đến cả sức để khóc cũng không có.
Lúc ấy tôi ôm con bé, trong lòng cũng không phải không hối hận.
Có lẽ tôi không nên quản Giám Đông, có lẽ tôi không nên tự quyết định cuộc hôn nhân này.
Nếu không hai đứa nhỏ này cũng không đến mức không có cha mẹ."
Lần đầu tiên Diệp Giai Chính nghe câu chuyện xưa này của Liêu gia này.
Tuy lúc nhỏ sống ở Hạ Kiều, còn học trong lớp tư thục của Liêu gia, chỉ biết cha mẹ của anh em Liêu gia đều mất, may mà lão gia tử sống thoáng, còn là danh gia vọng tộc.
Hiện giờ xem ra, lão gia tử dốc hết sức đưa cháu trai cháu gái đi học bên ngoài, thậm chí tương lai kết hôn cũng theo ý kiến của bọn nhỏ, hẳn là quyết định sau khi nghĩ lại chuyện năm đó, rút được kinh nghiệm xương máu, mà không mất sự khôn ngoan quyết đoán.
Tự đáy lòng Diệp Giai Chính rất muốn cảm ơn ông lão trước mắt này, dù đau đớn hối hận, vẫn dạy dỗ cháu gái trở nên vui tươi dễ mến như thế, qua nhiều năm, không để Tinh Ý nhiễm chút u ám của chuyện xưa.
Anh nghĩ một chút, lại hỏi: "Cha của Tinh Ý đã qua đời thế nào?"
Nét mặt lão gia tử hơi chua xót: "Đây là nguyên nhân tôi muốn nói chuyện với cậu.
Cha của Tinh Ý chưa chết, năm đó con dâu khó sinh qua đời, tôi vừa hối hận vừa tức giận, nên đã cắt đứt quan hệ cha con với nó.
Tôi xem như nó đã chết từ khi lên tàu đi Nhật.
Xong lễ tang con dâu, nó mai danh ẩn tích, không về nữa."
"Chuyện này Nghệ Hàng cũng không biết." Lão gia tử đứng lên đi mấy bước, "Nó chỉ biết sau khi mẹ qua đời, cha cũng bệnh liệt giường rồi đi theo."
"Như vậy ý của ngài hôm nay nói với tôi là..." Diệp Giai Chính do dự một lát, "Hy vọng có thể tìm được cha của Tinh Ý về?"
Lão gia tử hồi lâu không đáp, cuối cùng mới nói: "Không, tôi không có đứa con trai này —— nếu đã nói lời này, tôi không định thu lại.
Tôi đã quá chiều Giám Đông, thế nên nó không có ý thức trách nhiệm.
Hai đứa con, nói quăng là quăng.
Đứa con như vậy, không xứng với họ Liêu."
Diệp Giai Chính không nói lời nào, cũng không đưa ý kiến.
Tuy quá khứ lão gia tử chuyên quyền độc đoán nhưng ông nói không sai, cha Tinh Ý thật sự không có trách nhiệm, nhẫn tâm rời nhà bỏ hai đứa con và cha già mà không có tin tức như vậy.
"Nếu tương lai Tinh Ý gả cho người thường, tôi sẽ mang vào chuyện này quan tài." Lão gia tử chậm rãi nói, "Nhưng cậu không phải người thường.
Tuy tôi không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng gia thế như vậy, người khác sẽ tra từng chuyện nhỏ nhặt của vợ tương lai của cậu.
Chuyện này tuy rằng đã qua nhiều năm, về sau tốt nhất vĩnh viễn không để ai biết, nhưng lỡ như..."
"Vậy vĩnh viễn không để ai biết thì đươc rồi." Diệp Giai Chính xen vào lời lão gia tử, bình tĩnh