Thư Khuynh Mặc quan sát một lúc để xác định quy luật đi lại của binh lính tuần tra, sau đó lấy bản đồ đình viện của phủ Thừa tướng ra, tìm thấy Nghiễn Mặc Cư mà Hoa Tỷ Thần ở ở góc đông bắc sân sau, cái gọi là biết mình biết địch trăm trận trăm thắng, dù sao thì nàng cũng là con gái của đại tướng quân, cũng học được một chút sách lược chiến đấu, mặc dù không thể ra chiến trường chỉ huy hàng vạn quân mã, nhưng muốn vào phủ Thừa tướng nhỏ bé này mà trộm đồ thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà...Nàng biết tầm quan trọng của việc khảo sát địa hình, sau khi xác định được địa hình và quân số, nàng di chuyển cơ thể, một cái bóng đen leo lên tường và đi vào, sau đó đi qua một số trạm kiểm soát do binh lính của phủ Thừa tướng trấn giữ, có mấy lần còn lặng lẽ theo đuôi binh lính tuần tra, sau đó nhảy qua khi họ không để ý.Bọn thị vệ chỉ cảm thấy có một trận gió nhàn nhạt thổi ngang qua góc áo, trong đó có một binh lính có cái mũi nhạy cảm hơn, cảm thấy chóp mũi quanh quẩn một mùi thơm ngát, hắn hít mũi ngửi một cái, nói với hai người bên cạnh với vẻ mặt say mê: "NgươiKhông ngửi thấy một mùi hương rất rất thơm…, nó rất giống với mùi trên thân thể mà nữ nhân xinh đẹp kia mang trên người, mùi hương đặc biệt dễ chịu, có lẽ mỹ nhân tuyệt sắc cũng có mùi hương thế này... Ta nói cho ngươi biết, lần trước ta đi Hoa Lầu có may mắn được gặp một nương tử hoa khôi nổi tiếng tên là Hàm Hương cô nương, ta có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người của nàng ấy từ đằng xa, nhưng so với mùi hương trong không khí bây giờ, Hàm Hương cô nương có kỳ hương nổi tiếng Thịnh Kinh kia cũng không bằng..."Đồng bạn liếc mắt một cách buồn cười nói về vị trí đũng quần của người thị vệ: "Tiểu tử chết tiệt này của ngươi là muốn nữ nhân trong Hoa Lầu chứ gì, còn cái gì mà mùi hương trên thân thể của mỹ nhân tuyệt sắc là thế nào? Làm sao có thể thần kỳ như ngươi nói, chẳng qua nó chính là hương vị phấn son bình thường… Nói về điều này, tất cả phu nhân và tiểu thư đều sống ở Tây Uyển bên kia. Chúng ta đang tuần tra và canh gác trên con đường lạnh giá ở Đông Uyển. Chỉ có công tử gia sống ở đây. Ngay cả khi công tử gia nạp thiếp, ở bên ngoài viện này thì chúng ta có thể ngửi được cái mùi hương gì..."Vừa nói xong, hắn cũng ngửi theo cử động của mũi: "Tuy nhiên, ta dường như cũng có thể ngửi được một chút hương thơm lưu luyến. Quả thực là có mùi thơm xộc vào mũi. Ta đoán đó là mùi của kỳ hoa dị thảo mà công tử gia đang chăm sóc trong vườn hoa. Ngẫu nhiên có vài đợt hương kỳ hoa thổi ra xa cả mười dặm cũng không hiếm lạ, thật sự là thấm vào lòng người..."Trong lúc thị vệ đang nói chuyện, tiểu tặc Thư Khuynh Mặc đột nhập vào đã lặng lẽ tiến đến mục tiêu trong viện của Hoa Tỷ Thần, nhìn một mảnh đen kịt trong tiểu lầu, nàng tự hỏi có phải tên mọt sách ngốc nghếch này cũng đã ngủ quá sớm không, nàng ước tính số tiền lớn trên thắt lưng mà nàng đã dùng mua “Mê Hồn Đoạt Phách” dường như là không có đất dụng võ, vốn dĩ muốn mê hoặc ngược lại tên Hoa mọt sách này rồi đi kiếm dạ minh châu, nhưng giờ xem ra đã tiết kiệm được thời gian rồi.Nàng nín thở và kiễng chân lên, cẩn thận đi qua mảng lớn trúc xanh được trồng ở góc đình viện của Hoa Tỷ Thần, xung quanh lại là các loại hoa và cây cỏ trong vườn hoa. Thư Khuynh Mặc lắng nghe tiếng lá trúc bay vù vù trong gió. Nhìn thấy những cỏ cây hoa lá sinh trưởng tốt này, lòng nàng càng thêm quyết tâm muốn từ hôn.Sao tên mọt sách thối ngốc nghếch này càng ngày càng giống một tiểu thư vậy. Trước đây chỉ biết đọc sách cũng không quá đáng, bây giờ lớn lên vẫn còn nghịch hoa cỏ với cây cỏ trong sân nhà, cái này như câu nói gì mà nam tử hán đại trượng phu nên cùng phụ thân múa đao diễn thương mà học một ít công phu quyền cước, đồng thời chinh chiến sa trường bảo vệ triều đình mới phải.Thư Khuynh Mặc chỉ duỗi tay ra, lặng yên không một tiếng động mà đẩy một cánh cửa sổ có gờ của gian phòng ra, liếc nhìn trộm vào bên trong. Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua đây, nàng nhanh chóng quan sát đồ đạc chung chung trong phòng, sau đó mới mau đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bệ cửa sổ, diều hâu xoay người một cái và liền linh hoạt trèo vào từ cửa sổ chạm khắc hoa nửa mở.Nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy một cái bình hoa suýt chút nữa bị nàng hất đổ, Thư Khuynh Mặc chưa hết kinh hoàng nhanh chóng vỗ ngực một cái cho đỡ sợ, sau khi đứng lên, nàng đeo khăn che mặt sắp rơi lại lên tai xong, lúc này mới lẳng lặng nhìn đồ bày biện xung quanh căn phòng. Theo như nàng thấy, căn phòng thật rất lớn và chứa đầy sách. Nó hẳn phải là thư phòng của Hoa mọt sách ngốc.Thư Khuynh Mặc sờ sờ cái mũi nhỏ