Thư Khuynh Mặc một lúc lâu mới có phản ứng, ánh mắt nàng không được tự nhiên, gò má đào ửng hồng.Lùi lại sau mấy bước mới xoay người đưa lưng về phía Hoa Tỷ Thần, nàng vỗ vỗ mặt, ngón tay có thể cảm nhận được độ nóng ở má, độ nóng đó giống như bàn tay bê bình nước nóng vào mùa đông, nóng hừng hực.Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng nói: "Ngươi nói cái gì... Ta không hiểu, ngươi yêu ai lấy ai, lấy ai... Liên, liên quan gì đến ta... Ta phải đi, trời đã sáng, nếu không đi sẽ không đi được... Ta phải đi..."Vừa nói chuyện nàng vừa đi về phía cửa sổ dài chạm khắc bằng gỗ gụ, cứ thế bước đi, thậm chí không nhận thấy sự khó chịu giữa hai chân và cảm giác đau của cơ thể, bước chân vội vã như phía sau có hung thần đuổi giết chó săn đuổi theo vậy, vừa dứt lời đã mở cửa số và cầm song cửa, chuẩn bị nhảy thì lại bị Hoa Tỷ Thần ngăn lại: "Này, đừng đi, kẻ trộm, nàng quên lấy đồ của nàng đi này."Bị gọi lại, Thư Khuynh Mặc quay đầu lại theo bản năng, kinh ngạc nói: "Đồ gì vậy?""Là chiếc hộp gỗ nhỏ tối hôm qua nàng muốn mang theo, nàng đừng quên mang đi..." Hoa Tỷ Thần nhướng mày ra hiệu chiếc hộp gỗ đặt trên cái ghế nhỏ ở bên cạnh giường gỗ, bên trong đựng tín vật đính hôn dạ minh châu mà Thư gia đưa Hoa gia.Thư Khuynh Mặc thầm nguyền rủa trí nhớ tồi tệ của mình, chẳng phải dạ minh châu là mục đích mình đến phủ Thừa tướng sao? Vì viên ngọc vỡ này, mà phải trao cả sự trong trắng của mình cho con mọt sách xấu xa...Nàng muốn xoay người lại đi lấy, nhưng không hiểu vì sao, nàng dừng chân lại, nhướng mày giống Hoa Tỷ Thần, mặc y phục của nam nhân trông giống như một công tử ca* ngả ngớn phong lưu, khẽ hừ một tiếng: "Đấy không phải là bảo bối của trạng nguyên lang sao? Tối hôm qua còn sống chết không chịu đưa ta, sao sáng nay lại nguyện ý..."*công tử ca: cậu ấm, những người con trai của gia đình giàu có, chỉ biết ăn uống và chơi bời.Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Thư mặc quần áo thuở nhỏ của mình rất vừa người, trên tóc còn cài một cái trâm gỗ, loại thân mật không phân biệt (dùng chung đồ) giữa nàng và hắn, khiến hắn có cảm giác hai người là phu thê.Thư Thư mặc nam trang cũng đẹp đến kinh ngạc, hắn cũng rất tự hào về điều này.Hoa Tỷ Thần nở nụ cười tươi hơn: "Đúng là không dám giấu diếm, vật trong hộp gỗ vốn là tín vật đính hôn của ta và Thư Thư, trước khi ước hẹn với nàng thì đó là bảo vật tình yêu của ta..."Hắn nhìn kỹ đôi lông mày thanh tú trên khuôn mặt của Thư Thư đang cau lại, cái miệng nhỏ bĩu ra vẻ bất mãn, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của nàng.Hoa Tỷ Thần bật cười, tiện đà nói ra những lời yêu thương ngọt ngào, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được thoải mái nói ra những lời yêu thương ngọt ngào như vậy: "Nhưng bây giờ thì khác, ta có một bảo bối tốt hơn... Bây giờ nàng mới là bảo bối của ta, là tâm can bảo bối quan trọng nhất của ta, chỉ là một viên dạ minh châu nho nhỏ mà thôi, chỉ cần bảo bối của ta thích, ta sẽ đưa cho nàng... Huống chi, Hoa Tỷ Thần ta muốn lấy nàng - một kẻ trộm, cũng không cần tín vật đính hôn với Thư Thư nữa, nàng thích thì cứ lấy, tùy nàng xử lý... Nhưng còn một chuyện nữa, nương tử đại nhân mà ta muốn lấy về nhà sau này, nàng đi về thì về, nhưng phải để lại tên họ chỗ ở của mình, nếu không ta biết đưa tam môi lục sính đến chỗ nào..."Thư Khuynh Mặc đỏ mặt tim đập thình thịch mắng bản thân không tranh cãi, nhưng mấy câu nói êm tai cũng khiến trái tim nàng khẽ rung động, nàng đứng dựa vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực và híp mắt lại, nàng biết mình nên thừa cơ hội tốt này để lấy dạ minh châu, sau đó có thể cắt đứt hôn sự giữa nàng và tên mọt sách xấu xa này, nhưng chân như bị một cục sắt nặng đè xuống, không thể di chuyển.Nàng suy nghĩ một lúc, sau đó hơi lắc đầu và nói: "Chắc chắn ngươi lừa ta, chắc chắn ngươi đã thay xà đổi cột với đồ bên trong hộp gỗ này, chắc chắn ngươi đã cho một cục đá vào thay dạ minh châu, ta đây là tên trộm thông minh lanh lợi... sao có thể bị lừa... Còn nữa, ngươi một công tử ca miệng toàn hoa ngôn xảo ngữ, ai muốn để lại tên họ chỗ ở cho ngươi biết, bản cô nương không cần làm tâm can bảo bối của ngươi, không muốn làm nương tử tương lai của ngươi..."Thư Khuynh Mặc nói xong dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ, đều đã chuẩn bị đi thì lại ma xui quỷ khiến quay đầu lại, nói với Hoa Tỷ Thần qua khung cửa sổ: "Nữ trộm này tiêu sái bất kham, miệt mài muốn bước chân vào giang hồ, cảm thấy chướng mắt loại người hoa hoa