Nghĩ đến đây, Thư Khuynh Mặc không khỏi tức giận, dựa vào đâu mà nàng phải chịu sự đau nhức, chỉ cần khẽ động cơ thể liền cảm nhận được hạ thân đau buốt, nhưng sợ người khác nghi ngờ lên phải cố đi nhanh về phía trước giống như một nam nhân, hơn nữa bây giờ còn là giờ học của sư phụ. . .Nhưng mà hắn lại không kiêng nể gì mà ngủ gật, rõ ràng đêm qua nàng mới là người bị hắn chà đạp, nghĩ lại thấy bản thân không khác gì kẻ trộm, phải mặc nhiều quần áo để che giấu những vết xanh đỏ trên người, hiện tại vô cùng nóng nực, sớm biết hắn không biết liêm sỉ là gì như vậy, nàng đã lén lút giấu quần áo của hắn đi, làm cho hắn mất mặt trước mọi người, hừ! Chẳng qua quần áo bị hắn nằm lên, nàng sợ rằng sẽ khiến hắn thức giấc nên mới mau chóng mặc quần áo của mình vào rồi rời đi.Thư Khuynh Mặc càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, trực tiếp giơ tay lên hướng về phía sư phụ thưa: "Sư phụ, sư huynh Hoa Tỷ Thần ngủ gật trong lớp, sư phụ mau gọi sư huynh dậy đi ạ!""Buồn cười thật, đây là nơi để đọc sách, lại thản nhiên ngủ gật ở đây, Hoa Tỷ Thần, quả nhiên con là khúc gỗ mục khó có thể điêu khắc, lúc còn trẻ không giáo dục đàng hoàng khó ngày thành tài được, mau đi ra góc tường đứng!" Đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, sư phụ nghe thấy có người mách như vậy liền ngẩng đầu lên, thấy Hoa Tỷ Thần đang ngủ ngật liền tức giận đến mức chòm râu trắng cũng muốn dựng đứng lên, lớn tiếng trách mắng."Dạ, sư phụ! Đệ tử biết sai rồi, không lên ngủ gật trong lớp, mong sự phụ tha thứ, đệ tử sẽ chịu phạt, đứng vào góc tường!" Hoa Tỷ Thần nghe thấy tiếng của Thư Khuynh Mặc liền cảnh giác thức giấc, đáng tiếc hắn vẫn không thể tránh thoát được cái nhìn của sư phụ, tuy nhiên trên mặt không hiện lên bất cứ một chút xấu hổ nào, tinh thần thoải mái đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng về phía góc tường mà đi tới.Nhìn thấy Hoa Tỷ Thần bước qua, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, Thư Khuynh Thành không thể không thừa nhận hắn rất phong độ, tác phong nhanh nhẹn, hắn mặc một bộ đồng phục thư sinh với sợi tơ lụa màu bạc thêu mây trôi trên chiếc áo màu xanh như trăng, trên người như mang theo một loại phong thái khó ai có được, thắt lưng mảnh khảnh , bên cạnh thắt lưng có hoa văn được thêu bằng gấm cùng màu, trên thắt lưng có miếng ngọc màu xanh ngọc bích cùng lụa đen.Tất cả đồ đệ đều dõi mắt nhìn theo bóng dáng của Hoa Tỷ Thần đi đến góc tường, nhìn thấy hắn đứng ở đó, thân hình cao ngất, không có lấy nửa phần bẩn thỉu, thái độ cũng vô cùng thản nhiên giống như không phải người bị phạt mà đơn giản chỉ đứng ở đó ngắm phong cảnh.Tuy rằng Thư Khuynh Mặc không muốn thừa nhận, nhưng đúng là phải nói rằng Hoa Tỷ Thần có một phong thái mà người khác khó có được. Cho dù có bị sự phụ trừng phạt, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên, không có lấy một điểm xấu hổ nào, ngược lại trên còn phảng phất vài phần gió xuân, trông vô cùng đắc ý.Đương nhiên Thư Khuynh Mặc cũng hiểu rõ được đằng sau lớp áo mũ chỉnh tề kia chính là một con cầm thú khát dục, không biết thỏa mãn, ngày hôm qua hắn đã làm ra cái loại. . . Hừ, quả nhiên là một tên cầm thú, đồ không có liêm sỉ, thật đáng ghét!Mang theo sự căm ghét Hoa Thần Tỷ trong suốt buổi học, lúc tan học không ngờ lại bị một người cản lại.Hoa Tỷ Thần đưa tay về phía nàng: "Khuynh Mặc, tuy rằng ta và đệ đã ở chung nửa tháng, nhưng quan hệ rất tốt, không biết đã đắc tội gì với đệ, trong phòng học có rất nhiều đồ đệ buồn ngủ nhưng tại sao đệ lại nhằm vào một mình ta, vì sao Thư Khuynh Mặc lại luôn để ý đến những hành động của ta, không phải là. . ."Hắn kéo dài âm cuối, dùng ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Thư Khuynh Mặc, sau đó liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Thật xin lỗi, ta cũng không. . .Khụ, phía dưới của đệ giống như không có dương vật,