"Hoa Tỷ Thần huynh... Ai muốn sưởi ấm giường cho huynh chứ? Đây không phải là giường của huynh, là của ta... Huynh làm gì thế, sao uống rượu vào lại phát điên vậy..." Thư Khuynh Mặc bị động tác cởi quần áo của hắn dọa cho hết hồn, không đợi nàng kịp phản ứng, người kia đã cởi quần áo chui vào chăn mình rồi, nàng sợ đến mức vội vàng trở mình sang chỗ khác...Nàng thật sự là có miệng khó trả lời có khổ khó nói, tại sao sau khi người này uống rượu xong lại biến thành dáng vẻ vô liêm sỉ như vậy, vừa nãy còn bị những lời tình cảm của hắn làm cho cảm động, kết quả thằng ranh này lập tức uống say gây ra cảnh tượng như vậy, Thư Khuynh Mặc cảm thấy huyệt thái dương giật lên đau đớn, thật chán nản."Đệ nói bậy, nói bậy, rõ ràng đây chính là giường của ta... Khuynh Mặc đệ mau xuống đi, ta buồn ngủ rồi..." Hoa Tỷ Thần tạm thời cũng chưa gây ra chuyện gì, hắn nhắm mắt lại giả vờ ngủ: "Buồn ngủ quá... Thôi mà, Khuynh Mặc đệ thích giường ta thì cứ để cho đệ nằm một lát cũng được, ta cũng không phải người không hiểu tình lý, huynh đệ cùng gối mà ngủ... Ngủ... Chỉ cho phép... Hôm nay..."Nói qua nói lại không còn tiếng động gì nữa, Hoa Tỷ Thần còn phát tiếng ngáy khe khẽ y như thật, xét trêu chọc lưu manh gì đó, giả vờ vô lại gì đó, chính là tài năng đặc biệt của hắn, tuy rằng hắn là cậu ấm nhà giàu, nhưng từ nhỏ hắn đã vô cùng nghịch ngợm bướng bỉnh, mỗi lần gây tai họa, để không bị người cha nghiêm khắc trách mắng, hắn là kẻ gây tai họa lại giả vờ vô tội, thật sự là kinh nghiệm phong phú.Ngay lúc này người trong lòng và hắn cùng nằm trong một chiếc chăn, trần như nhộng không mảnh vải che thân, trong nháy mắt vừa nãy khi hắn đột ngột vén chăn lên, da thịt trắng nõn mềm mại trong đêm tối cực kỳ xinh đẹp, đường cong phần lưng quyến rũ, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã hơi cứng rồi...Thấy Hoa Tỷ Thần nhắm mắt đi vào giấc ngủ, tay Thư Khuynh Mặc nắm góc chăn di chuyển về phía bên kia tường.Phải biết đây là giường đơn do học viện cung cấp, một người nằm thoải mái, hai người ngủ đương nhiên hơi chật rồi.Hơn nữa Hoa Tỷ Thần dáng người cao to, toàn thân đã chiếm hơn nửa chiếc giường và chăn, vì không để mình thân thể trần trụi tiếp xúc với Hoa Tỷ Thần, bị hắn phát hiện ra thân phận thật của nàng, nàng đành phải ấm ức nghiêng người, chậm rãi di chuyển."Ừm... Lọt gió, ta... Chăn của ta đâu..." Hoa Tỷ Thần còn lâu mới để mặc cho Thư Khuynh Mặc rời xa hắn, hắn giả vờ dáng vẻ ngủ không thành thật, còn ra tay cướp chăn, nói mơ thành tiếng: "Ta... Ta..."Thư Khuynh Mặc vừa dời đi được một chút, nàng đã cảm thấy hơn nửa thân thể đột nhiên mát lạnh, chăn cũng bị tên khốn kiếp ngủ say bên cạnh cướp mất rồi, đáng chết, nàng rất tức giận!Thôi thôi, không ai trêu được người đang say, nàng không đi được, đúng lúc thừa dịp hắn ngủ, mình đứng dậy tìm quần áo mặc vào, đi sang ngủ giường hắn không phải là xong sao?Vì để không đánh thức ai đó, nàng đang định ngửa ra sau chậm rãi rút ra khỏi chăn, kết quả nàng vừa mới di chuyển, Hoa Tỷ Thần ban đầu đang nằm ngang đã lật người về phía nàng, còn ôm chặt nàng vào lòng, toàn thân siết chặt lấy nàng không buông: "Thơm quá... Cuối cùng ta cũng mơ thấy nàng, tiểu yêu tinh... Sao nàng... Tàn nhẫn như vậy, mãi không đến tìm ta..."Hoa Tỷ Thần vừa làm vậy, hai người đã mặt đối mặt ôm nhau, Thư Khuynh Mặc cũng quen với bóng tối, ánh trăng mờ ảo loáng thoáng có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng to ở đối diện, đôi mắt sâu sắc bén đang nhắm chặt, gương mặt hắn