"Em... Em..." Hoa Tỷ Thần nhìn Thư Khuynh Mặc với vẻ mặt kinh ngạc, bàn tay nhỏ trắng như tuyết của cô đang che miệng, cũng che kín luôn một nửa gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng, anh không dám tin tưởng lỗ tai mình, hỏi ngượi lại một câu, "Em vừa mới nói..."Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm với Thư Khuynh Mặc? Hình như anh không hề thấy phản cảm với việc này thì phải?Anh nhìn Thư Khuynh Mặc, ngay sau đó đã bị cánh tay mảnh mai trắng nõn nà của cô hấp dẫn, đó là một cánh tay thu hút ánh nhìn từ người khác.Trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn mảnh khảnh này, đây là một đôi tay đẹp đẽ rất bắt mắt.Không giống những cô gái khác, giữ móng tay dài nhọn, tô đủ loại sơn móng tay rực rỡ, khắc các mảnh đá vụn nhiều màu, vô cùng kệch cỡm. Móng tay màu trắng nhạt mượt mà như cọng hành xanh của cô, ngắn ngủi, cắt gọt vô cùng sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái...Thích sao?Đúng vậy, hình như là thích! Dường như lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác gọi là động lòng rồi!Từ vừa gặp đã yêu hời hợt, từ từ mọc rễ tận đáy lòng, nảy mầm.Trong nhát mắt khi động lòng, bị lý trí xông lên chiếm ưu thế áp đảo trong nháy mắt, cô chỉ là cô bé mười bảy mười tám tuổi mới học cấp ba, cô còn chưa hiểu gì hết, không biết cái gì gọi là chịu trách nhiệm...Thư Khuynh Mặc nhìn Hoa Tỷ Thần như đang suy nghĩ gì đó, cô đoán anh đang suy nghĩ xem nên từ chối cô như thế nào, cô cắn răng một cái hạ quyết tâm, bước lên hai bước đến gần ngực Hoa Tỷ Thần.Vì chiều cao thua kém, bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện trong cổ áo sơ mi trắng được cởi hai nút trên của Hoa Tỷ Thần, xương cốt đẹp đẽ, thành bại đúng vào lúc này...Cô mạnh mẽ ép hai giọt nước mắt ra ngoài: "Em nói thầy phải chịu trách nhiệm với em, em biết thầy Hoa chưa có bạn gái, vừa nãy thầy đã nhìn thấy ngực em rồi, thầy còn... Thầy..."Nghĩ đến tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra dưới mặt bàn, cô giật mạnh chiếc áo khoác Hoa Tỷ Thần đang mặc, lộ ra chiếc "lều nhỏ" vẫn đang căng phồng, còn có một mảng lớn vệt nước có màu sắc đậm hơn chỗ vải khác rất rõ ràng...Dây thần kinh xấu hổ của cô gái trẻ tuổi khiến cô cực kỳ thẹn thùng, cô lộ ra tình cảm chân thành không kiềm được nghẹn ngào bật khóc, từng giọt nước mắt từ trong vành mắt ửng hồng rơi xuống, cô không quan tâm vùi đầu vào ngực Hoa Tỷ Thần, khàn giọng nức nở: "Em mặc kệ, thầy phải chịu trách nhiệm với em, thầy phải làm bạn trai của em... Em mặc kệ, thầy nhìn thấy ngực em, thầy hôn em, thầy còn dùng thứ cứng rắn gì đó kia chọc em, khiến bên dưới em có gì đó kỳ lạ... Phản ứng kỳ lạ, còn có cái gì cũng chảy ra... Nói tóm lại, em là một cô gái lỗ to rồi, thầy phải chịu trách nhiệm với em, thầy không thể nói cái gì thầy giáo và học sinh không thể yêu đương, không thể nói cái gì tuổi em còn quá nhỏ, thầy không thể lấy một lý do vớ vẩn nào đó để từ chối em được..."Hoa Tỷ Thần không ngờ được cô gái bình thường vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng xa cách lại gào khóc như thế, lại có một mặt tùy hứng tùy tiện cậy mạnh như vậy, càng không ngờ đến cô to gan như vậy, kéo quần áo anh che phủ nơi dục vọng đang nhô ra bên ngoài quần áo, lộ ra bên ngoài khiến anh vô cùng xấu hổ...Có thể cảm nhận được áo sơ mi trước ngực bị khóc ướt một mảng lớn, bây giờ cô và lúc bình thường đáng yêu một cách cực kỳ