Lúc này cô khoác tay anh, vì có chút lo lắng nên cô đã nắm chặt tay anh.
" Em sợ sao!"
" Sao anh biết?"
" Xem em nắm tay anh chặt đến nỗi sắp không còn cảm giác nữa rồi.."
" Không phải em sợ.... mà chỉ hơi có chút hồi hợp thôi."
" Vậy bây giờ em đã sẵn sàng chưa?"
Cô hít một hơi dài, rồi thở ra.
" Sẵn sàng, đi thôi..."
Cả hai sải bước đi vào.
" Ông nội chúng cháu đến rồi."
" Hai đứa đến rồi sao? Mau mau lại đây."
Trong suốt buổi tiệc ai cũng nhìn chằm chằm vào cô. Có người còn đến bắt chuyện hỏi về cô.
Nhưng không ngờ lại gặp được người quen. Là Mục Thất.
" Mục Thất anh làm gì ở đây vậy?"
" À, anh đến dự tiệc."
" Em quên gia đình anh là gia đình quý tộc tất nhiên phải có mặt ở đây rồi."
" Tuệ Tuệ lại đây ông bảo chút chuyện."
Cô quay sang định xin phép thì.....
" Thôi em đi đi, đừng để ông nội phải đợi."
" Vậy em đi nha "
" Có chuyện gì sao ông nội?"
" Cháu xem, cô gái Hạch Trân kia từ đầu đến giờ cứ bám lấy chồng cháu không rời.
Cháu mà đi giành chồng lại, đi ông chỉ nói vậy thôi, cháu hiểu rồi chứ?"
" Vâng, cháu biết phải làm gì rồi."
Anh lúc này đang trong tình trạng có hơi men nên cũng không có nhiều ý thức. Dù anh uống rượu rất giỏi nhưng do khách quá nhiều tiếp mỗi người một ít, nên khó tránh việc bị say rượu là chuyện bình thường.
Anh bước đi loạng choạng, Hạch Trân từ đâu xuất hiện đỡ anh, nhưng bị, cô hớt tay trên.
" Sao anh lại uống nhiều như vậy? Cảm ơn cô nhiều Hạch Trân, cô có thể đi rồi. Ở đây đã có tôi lo cho anh ấy rồi."
Cô đưa anh ra xe, tự lái xe đưa anh về nhà.
" Ôi trời ơi, sao mà anh nặng quá vậy?"
May mà có người làm giúp cô đưa anh lên phòng không thì...
Anh nằm trên giường, cô đi thay đồ. Vì thấy anh