"Đại Kinh với Tuệ Lam ở nhà trông chừng hai đứa nhỏ đi."
" Chúng tôi đến bệnh viện với Tuệ Lâm."
Nói rồi Thục Quyên và những người còn lại đưa Tuệ Lâm đi.
Đến bệnh viện cô được vào phòng sinh.
" Cô Phùng rặn đi...!đúng rồi...!mạnh hơn.."
" Đau quá.....!bác sĩ...!tôi đau quá...."
" Cô Phùng cô phải cố lên, cô hãy suy nghĩ đến chồng và con của cô...!cô phải cố lên rặn đi chỉ còn một chút nữa thôi."
" Đúng...!Hạc Dư....con...Dư Hưng.Dư Hy.
"
Cô bắt đầu dùng sức.
Rắn thật mạnh.
Sau đó cô ngã người nằm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này cô đã cạn kiệt sức lực.
" Ra..
ra ra rồi..."
" Oa...oa...oa.
oa oa "
" Sinh rồi chị dâu sinh rồi."
" Alo.......!ông nội..
chị dâu sinh rồi."
" Được ông tới liền."
Sinh xong, cô nằm vật vã trên giường nước mắt rơi trong vô thức.
" Chúc mừng cô là một bé trai."
Cô nhìn đứa nhỏ còn đỏ hỏn, đang khóc òa trên tay bác sĩ.
Cô nở nụ cười hạnh phúc.
Sau đó cô được đưa đến phòng hồi sức.
Sau ba ngày cô được đưa về nhà.
Tối đó.
Ông nội có đến thăm.
Cốc _ Cốc
" Ông vào được không?
" Ông nội vào đi.."
"Cháu cố của ông...cho ông bồng cháu một chút nào."
Nói được lúc.
" Ngưu Yến ra ngoài cho ông nói chuyện với chị dâu."
" Dạ.."
Ngưu Yến sau đó đi ra ngoài.
" Có chuyện gì sao ông nội?"
" Ừm....!chuyện là "
Ông đưa sấp hồ sơ đến tay cô.
" Đây là toàn bộ di chúc Hạc Dư nó để lại cho con.
Bây giờ ông nghĩ nên giao nó lại cho con."
" Con...con.."
" Ông thật sự biết bây giờ con đang rất khó khăn, nhưng con hãy nghĩ cho Hạc Dư tất cả những gì nó làm đều đã có mưu tính.
Con hãy giúp nó trả thù chỉ có như vậy ông mới yên tâm."
" Dạ được..."
" Vậy thôi ông về đây, khi nào đã sẵn sàng nói với ông một tiếng.
Ông nội sẽ giúp con."
Cô thầm nghĩ: Được ba à, nếu ba muốn đấu thì tôi sẽ đấu với ba.
Thù này tôi nhất định sẽ trả đủ cho ông.
Hạc Dư bây giờ anh sống chết như thế nào em cũng không biết.
Nhưng em sẽ giúp anh trả thù.
Nếu anh còn sống thì xin anh hãy bình an trở