Hạch Trân liên tục tát vào mặt cô.
Anh và Maco không thể đứng yên liền ra sức ngăn cản nhưng Hạc Dư lại hơi dùng sức nên đã đẩy Hạch Trân ngã mạnh xuống đất.
" Anh vì cô ta mà đẩy em sao?"
Anh sợ cô ta sẽ kích động liền ngồi xuống vỗ dành.
" Hạch Trân, không có..anh."
Cô ta tức tối đẩy anh ngã sang một bên.
" Đi chết đi.."
_ Pằng_...._...
Mọi người đều rất hoảng sợ.
" Maco......"
Cô hét lớn.
Ai trong nhà cũng bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt.
Chính Maco đã đỡ cho Tuệ Lâm một viên đạn.
Maco hai chân mềm nhũn không đứng vững sắp ngã xuống sàn liền ngã từ từ vào tay của Tuệ Lâm.
" Sao...sao anh lại đỡ giúp tôi chứ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Anh có bị ngốc không vậy hả.."
Mắt cô đã bắt đầu ngấn lệ.
Maco chỉ nhìn cô nở một nụ cười.
Anh đưa tay vào trong túi áo lấy ra một cái vòng hình con thỏ hồng cầm cà rốt.
" Đông Tụy Khâm là anh sao?"
" Ừm anh đây.."
Cô khóc lớn.
" Tụy Khâm sao anh lại ngốc như vậy chứ hả."
" A..nh..Anh.
xi..n lỗi."
Hạch Trân ngày càng phát điên, cô ta quay lưng lại oán trách Nhị Tôn.
" Tất cả là tại ông tại ông hết, không tôi không biết gì hết..
tôi không có giết người...!không...!không...KHÔNG............."
Cô ta hoảng sợ ngồi co ro.
Nhớ lại năm đó, Bốn đứa trẻ hai trai hai gái chơi cùng với nhau, nhưng vì có hôn ước với Mục Thất nên Tụy Khâm không tài nào thổ lộ tình cảm với cô được.
Cô còn nhớ lần đó khi anh chuẩn bị rời đi, di cư sang Ý, cô ra tiễn anh lúc đó.
Anh vẫn chưa dám tỏ tình.
Trước khi đi anh còn xin cô chiếc vòng mang theo làm kỉ niệm.
Từ ngày đó không khi nào chiếc vòng đó nằm ngoài túi của anh được, nó như một tính vật rất quan trọng đối với anh.
" Sau đó Maco được đưa đến bệnh viện..."
Hạch Trân được đưa đến bệnh viện tâm thần kiểm tra.
Ba anh thì bị bắt.
Vì tội buôn bán trái phép mua chuộc hối lộ.
Tất cả tài sản của ông trước lúc bị bắt đều chuyển nhượng lại hết cho Ba đứa cháu.
Ông lúc này đã giác ngộ, hai tay bị cồng ông bước đi trong sự mệt mỏi.
Ông rõ ràng đang suy ngẫm về những chuyện đã xảy ra và những việc làm sai trái của mình.
Còn bà vợ lớn của ông cũng đi biệt tích.
Quay trở lại đây.
Maco đang trong phòng phẫu thuật cô lo, sợ cứ khóc mãi, trên tay vẫn cầm chiếc vòng ấy.
Cô nhớ lại những khoảng kí ức tươi đẹp.
2 tiếng....3 tiếng......6 tiếng.
Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra.
Cô lo lắng hỏi han.
" Bác sĩ anh ấy sao rồi? "
" Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy