Hay cho một tên khốn không biết xấu hổ.
Nam Tri cắn môi dưới, cô muốn hung hăng chất vấn anh, nhưng sau khi bị anh hôn cô lại không nói nổi, càng giống như đang làm nũng: “Vừa rồi anh còn hung dữ với em đấy, em gọi anh mà anh không thèm để ý đến em, bây giờ còn muốn lên chính thức? Trai tồi, em thấy anh chính là yêu cơ thể của em.”
Cố Dữ Thâm bật cười, giọng nói rất trầm, anh lại hôn cô, vừa hôn lên môi cô vừa khàn giọng nói: “Anh hung dữ với em là lỗi của anh?”
“Đương nhiên là của anh rồi.”
Cố Dữ Thâm “chậc” một tiếng, anh véo chân cô, Nam Tri hít một hơi rồi đánh anh: “Anh làm gì vậy!”
Anh lại khàn giọng hỏi: “Ai sai?”
Tay anh để lên chân cô, giống như là cô mà còn không nhận sai nữa thì anh sẽ véo mạnh cô.
Nam Tri rất thức thời, lập tức xin tha: “Em em em.”
Lúc này anh mới rút tay về, lại đặt lên eo cô, hôn một cái, giọng nói vừa khàn vừa dịu dàng, nói phải trái với cô: “Trời lạnh như vậy, sau này đừng uống nước đá, dạ dày của mình không khỏe mà không biết à, cơm tối cũng ăn ít, đến lúc đau rồi em lại khó chịu.”
Lúc nói chuyện, hơi nóng cũng phả vào mặt cô, mặt Nam Tri lại nóng lên.
Câu này giống như đang dạy dỗ, nhưng không hiểu sao lại vô cùng dịu dàng, cô không nhịn được mà cong môi, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Sao anh còn nhiều chuyện hơn cả ba em.”
Cố Dữ Thâm bật cười: “Vậy là anh đối với em, tình cha nặng như núi.”
“…”
Bệnh thần kinh!
Vừa nói xong, anh lại hôn lên.
Chóp mũi chạm vào nhau, Nam Tri bị anh hôn mà cả người ngả ra sau, lưng dựa vào tường, lưng dùng sức chống đỡ lại sức lực mà anh mang lại.
Không biết đã qua bao lâu, cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Anh nhắm mắt lại, hàng mi đen rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Sao vậy?
Cô nhẹ nhàng nói: “Thắt lưng.”
“Đau à?”
“Chắc do hôm nay bay lâu.”
Hơn nữa lúc trước vì chuẩn bị cho màn biểu diễn đêm chung kết, cô tập nhiều hơn một chút, đã một thời gian cô không tập vật lý trị liệu rồi.
“Ngày mai anh hẹn tập vật lý trị liệu cho em.”
Cô”ừ” một tiếng.
Cố Dữ Thâm đỡ lấy eo cô, nghiêng đầu chạm vào dái tai cô.
Nam Tri không nhịn được mà nghiêng người, cảm nhận được phản ứng trên cơ thể anh ngày càng bộc phát, cô nói: “Bác, bác sĩ vật lý trị liệu nói…”
“Ừ?”
“… Không làm chuyện phòng the.”
“Giống những gì đã nói với em.” Cố Dữ Thâm khẽ cười, “Bác sĩ vật lý trị liệu có nói, có thể dùng tư thế thoải mái cho bên nữ.”
“…”
Nam Tri mất kiểm soát: “Làm gì có tư thế nào thoải mái!”
“Có đấy.” Anh nhỏ giọng dụ dỗ, lúc nói chuyện còn thoang thoảng mùi rượu vang, “Dạy em nhé?”
Nam Tri ngồi ở trên tủ đựng giày ngài cửa, phía trước là chân Cố Dữ Thâm, phía sau là tường, có thế nào cũng không trốn được, tai cô đỏ bừng, cảm thấy mùi rượu làm cô hồ đồ rồi.
Nhưng cô cũng không qua được bước này.
Cô xin tha: “Cố Dữ Thâm…”
Người đàn ông khàn giọng cười, lại hôn lên khóe miệng cô một cái: “Thôi vậy.”
Nam Tri vừa mới thở phảo, cô lại nghe thấy tiếng cởi dây nịt da.
“?”
“??”
Tên súc sinh này định làm gì vậy!!!
Cố Dữ Thâm ôm cô từ trên tủ giày ngoài cửa xuống, ôm cô đến ghế sofa rồi mới thả xuống, sau đó cúi người chen lên chiếc sofa dành cho ba người với cô.
Chật chội, nóng nực.
Nam Tri dường như không thở nổi: “Chẳng phải anh nói thôi sao.”
“Là thôi vậy, để từ từ, đổi sang cái khác.”
Nam Tri có nhiều người đàn ông theo đuổi, nhưng từ thời cấp ba, sau khi chia tay với Cố Dữ Thâm cô cũng không có bạn trai nữa, kinh nghiệm chưa đủ, lúc này cô cũng không phản ứng kịp.
Cho đến khi Cố Dữ Thâm cầm tay cô đưa xuống.
“!!!”
Nam Tri giật mình, cô không nhịn được mà mở to mắt, nhưng cô lại không nói ra được gì cả, chỉ kêu lên một tiếng, đầu ngón tay chạm vào một thứ nóng bỏng.
…
Mọi chuyện sau đó đều do Cố Dữ Thâm hướng dẫn.
Ghế sofa chật chội, Nam Tri vùi mặt vào lòng anh, nghe anh khàn giọng nói những lời khiến người ta nóng mặt xấu hổ.
Tay cô nhỏ, Cố Dữ Thâm có thể bao lấy toàn bộ tay cô, cầm tay cô như thế.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Dữ Thâm rút một tờ khăn giấy, lau tay cho cô.
Nhiệt độ tăng lên, anh thở ra một hơi, từ từ mở mắt ra, lại hôn lên khóe miệng Nam Tri một cái, vo khăn giấy lại rồi vứt vào trong thùng rác.
Anh không nói lời nào.
Nam Tri cũng không nói chuyện.
Không biết nên nói gì, lại lần nữa rơi vào trạng thái suy sụp sau khi bị Cố Dữ Thâm tùy tiện trêu chọc.
Cô lại bẩn nữa rồi.
Qua một lúc lâu, Cố Dữ Thâm cúi đầu hôn lên tóc cô, anh hỏi nhỏ: “Đi ngủ nhé?”
“…”
Hoàn! Toàn! Không! Có! Ý! Muốn! Xin! Lỗi! Một! Chút! Nào!
Ngay cả sức lực để trừng mắt nhìn anh Nam Tri cũng không có, cô mím môi lại, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Cố Dữ Thâm đứng dậy, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Từ lúc hai người vào nhà đến giờ, khoảng chừng bốn mươi phút, nhưng ngay cả đèn cũng chưa mở.
Hàng mi của cô gái nhỏ vừa dài vừa cong, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, vì chuyện vừa rồi mà đỏ ửng lên, cô hơi nhăn mặt lại, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ trông rất ấm ức.
Anh cười: “Bế em nhé?”
Nam Tri lập tức đứng dậy, cô vẫn còn ám ảnh chuyện được bế đến sofa: “Em tự đi được.”
Đến phòng ngủ, mở đèn lên.
Nam Tri đi đến đầu giường sạc điện thoại, cả quá trình đều im lặng, cũng không nhìn Cố Dữ Thâm lấy một cái.
Rơi vào tình trạng cô lập.
Cho đến ——
“Tư Tư.” Cố Dữ Thâm ở cửa phòng tắm gọi cô.
“…”
“Đến rửa tay.”
“…”
Nam Tri cúi đầu nhìn tay mình, những ký ức vừa rồi lại xông lên đầu cô, kèm theo nhiệt độ và tiếng thở dốc.
Cô không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: “Em thật sự sẽ giết chết anh.”
Anh cười: “Đến đây.”
“…”
Nam Tri cuối cùng vẫn qua đó rửa tay, Cố Dữ Thâm bóp hai lần nước rửa tay, rửa sạch rồi lại lau khô tay cho cô, dỗ dành cô: “Đừng nổi giận.”
“…”
Thật ra thì cũng không phải là giận.
Chỉ là cô và Cố Dữ Thâm quen biết nhau rất sớm, những ký ức trong quá khứ đều mang thêm bộ lọc của tuổi trẻ, cho đến khi làm loại chuyện này Nam Tri mới không quen.
“Anh, người này…” Nam Tri nhìn anh, muốn nói chuyện nhưng lại nói không được, cuối cùng lựa lời rồi nói, “Mới vừa rồi ở bên ngoài còn không để ý đến em, hung dữ với em, bây giờ làm chuyện này xong thì lại gọi em là ‘Tư Tư’, trước đây anh cũng không gọi em như vậy, bây giờ bỗng dưng lại vô cớ chu đáo với em như vậy?”
Anh thản nhiên thừa nhận: “Tư Tư giúp anh chuyện lớn như vậy, không phải nên chu đáo sao.”
Nam Tri: “…”
Người này có biết xấu hổ không vậy, lại còn gọi “Tư Tư”.
Sao mà càng lớn tuổi thì càng không biết xấu hổ vậy.
Lại còn, giúp anh một chuyện lớn như vậy!!!
Cố Dữ Thâm đứng sau lưng cô, hai tay ôm cô, đặt cằm lên vai cô, cười hỏi: “Thích anh gọi em là Tư Tư à?”
Lúc trước đi học, rất ít khi Cố Dữ Thâm gọi cô như vậy.
Lúc đó thật ra là anh không giỏi nói mấy lời thân thiết, anh biểu hiện thân mật bằng hành động nhiều hơn.
Tai Nam Tri lại đỏ lên, cô không lên tiếng, đẩy anh ra, đi ra ngoài.
Cố Dữ Thâm hài lòng, không hỏi nữa, anh bật cười rồi đi ra ngoài.
–
Sáng sớm hôm sau, trời nắng.
Mới sáng Phượng Giai đã hẹn Nam Tri cùng đi dạo phố.
Lúc trước Nam Tri vẫn luôn bận rộn chuyện nhạc kịch và quay chương trình, sau khi về nước cũng chỉ đi dạo phố một lần ở Thượng Hải, cho nên cô đồng ý ngay.
Buổi sáng tập vật lý trị liệu, buổi chiều đi dạo phố cùng Phượng Giai.
Hai người đều xinh đẹp nên lúc mua quần áo không cần phải nghĩ xem có hợp với mình hay không, mặc lên người đều đẹp, chỉ là phong cách không giống nhau.
Tốc độ mua quần áo của Phượng Giai rất nhanh, chưa được bao lâu hai người đã xách túi lớn túi bé ra khỏi trung tâm thương mại.
Phượng Giai đã gọi cho tài xế trước đó, vừa ra khỏi trung tâm thương mại thì tài xế đã đợi ở bên ngoài.
Phượng Giai: “Buổi tối cậu đi ăn cùng tớ đi, chàng nghệ sĩ cũng đến.”
“Bạn trai cậu ở đó tớ đến làm bóng đèn làm gì.”
“Dẫn cậu đi làm quen một chút.” Phượng Giai nói, “Cậu là cục cưng của tớ, sao có thể không quen bạn trai tớ được chứ?”
Nam Tri bật cười: “Lần này quyết định rồi à.”
“Tạm thời là vậy, làm gì có thể quyết định nhanh như vậy, cậu tưởng ai làm nghệ thuật cũng như cậu à, lại còn kết hôn chớp nhoáng?” Phượng Giai nhìn đồng hồ, lại hỏi, “Thế nào, đi không?”
Nam Tri gật đầu.
Ngồi lên xe, Nam Tri gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm nói tối nay cô không về ăn cơm.
“Người theo đuổi: Đi đâu ăn vậy.”
“Nam Tri: Nhà Phượng Giai.”
“Người theo đuổi: Được, chú ý đế dạ dày, đừng uống đồ lạnh.”
Tin nhắn này vừa được gửi đến thì bị Phượng Giai nhìn thấy, cô chậc chậc hai tiếng: “Ôi chao.”
“?”
Phượng Giai trêu cô: “Quan tâm vậy luôn à.”
“…” Nam Tri nhìn một cái, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Siêu thị.”
“Hả?”
“Nhà không còn gì ăn, tiện thể đi mua chút đồ uống với trái cây.”
–
Đến siêu thị.
Người đến người đi.
Phượng Giai lấy xe đẩy, nói với Nam Tri: “Cậu muốn ăn gì thì cứ lấy đi, đến lúc đó chia ra hai túi, cậu mang về nhà.”
Nói xong, một tay Phượng Giai đẩy xe, một tay bấm điện thoại trò chuyện với bạn trai, vừa nói chuyện vừa cười, quả thật là dáng vẻ của người đang yêu đương nồng nhiệt.
Bình thường Nam Tri rất ít ăn đồ ăn vặt, đi dạo một vòng cô cũng chỉ mua được một hộp bánh quy với ít trái cây.
“Bạn trai cậu bây giờ đang ở đâu vậy?” Nam Tri hỏi.
Phượng Giai: “Vừa mới biểu diễn xong, bây giờ đến chỗ tớ, đang trên đường đi, chắc là anh ấy đến trước.”
Nam Tri cười nói: “Lúc tớ vừa mới về nước, cậu bị thất tình tớ còn đi uống rượu với cậu đấy, bây giờ thì cậu có bạn trai mới rồi.”
“Này, dừng, lúc đó tớ cũng không nói là thất tình, chia tay hòa bình mà thôi.” Phượng Giai nói, “Cậu tưởng ai cũng giống cậu à, cả đời này chỉ dây dưa không rõ với một người đàn ông.”
Phượng Giai bỏ mấy hộp chocolate vào trong xe đẩy, cô còn nói, “Lát nữa cậu lấy một ít về ăn đi, chẳng phải lúc trước cậu thích ăn sao.”
“Bây giờ tớ ít ăn rồi.”
“Cục cưng, dáng người của cậu đủ đẹp rồi, nên ăn thì ăn, hay là Cố Dữ Thâm quản cậu? Từ lúc còn đi học cậu