Đêm tối, trăng trắng xóa ảm đạm. Trái với sự ảm đạm của trăng mây là tột đỉnh hưng phấn của các con người nơi chợ đen kia
Lai Phỉ Kiều vặn ga, tư thế ngồi trên motor uy vũ. Toàn thân cô mặc y phục da đen bóng, phối với màu xe đỏ hầm hố lại càng quyến rũ. Chân dài thon được lớp quần da kia ôm trọn, Lai Phỉ Kiều lại càng được đặt cược nhiều hơn
Thực ra cô đến đây không phải là muốn kiếm chút tiền này, căn bản cô không cần tiền. Lai Phỉ Kiều cô vốn dĩ không cần tiền của lũ xã hội côn đồ này dù là cô sống cùng trong thế giới của họ
Đua motor không quá mạo hiểm nhưng là nhiệm vụ nguy hiểm...
Tổ chức R.S, ba mươi mốt phút trước...
Chị Lai, lần này nhiệm vụ không dễ Tạ Thủy chống hai tay xuống bàn, nhìn đăm chiêu vào bản hồ sơ kia
Không dễ hay dễ tôi cũng không có quyền lựa chọn Lai Phỉ Kiều vắt chân ngồi nhàn nhã, nhìn đi nhìn lại con dao sáng bóng
Tạ Thủy thở dài vì sự cố chấp của Phỉ Kiều, đành nói tiếp về kế hoạch
Lam châu phí thủy nằm trong tay của Đào Tuyết Kỳ, tình nhân của Phong Hàn lão đại
Cũng chỉ là tình nhân Phỉ Kiều không quan tâm, tình nhân có gì để coi trọng chứ
Nhưng mà...từ trước đến nay Phong Hàn lão đại chưa từng gần nữ sắc, ai biết Đào Duyệt Kỳ kia có thân phận gì. Hơn nữa, đắc tội với Phong Hàn lão đại thì sống được sao?
Dao phi vụt qua đầu của Tạ Thủy, anh vẫn đứng dửng dưng, Lai Phỉ Kiều ngang ngược thành tính...toàn bộ không quản được
Tạ Thủy, cậu cho rằng tôi đi qua cửa tử bao nhiêu lần rồi? Lại Phỉ Kiều nhìn Tạ Thủy sắc bén, ánh mắt lưu ly như phóng ra đao
Chị Lai, em chỉ lo cho chị Tạ Thủy nặng nề nói
Không đánh cược sao biết ván nào đỏ ván nào đen, tôi mạo hiểm đã giống như ăn cơm thường ngày, cậu nghĩ vì sao tôi lại có được vị trí này trong tổ chức?
Phỉ Kiều, chị có thể coi thường mạng sống của chị như vậy sao? Trong một phút bốc đồng, Tạ Thủy nói thẳng tên của Lai Phỉ Kiều ra làm cô khựng lại
Cậu gọi tôi là Phỉ Kiều sao? Tạ Thủy, cậu biết tôi lớn tuổi hơn cậu không?
Nhưng...
Căn bản cậu là em trai tôi coi trọng nhất, cậu không nên thích tôi! Lai Phỉ Kiều cầm theo súng nhét bên hông, đi qua Tạ Thủy lạnh nhạt nói
Tạ Thủy cười cay đắng, bảy năm lại chỉ đổi được tiếng em trai
Còn có, tôi rất quý cái mạng này, vậy nên...ai cũng không có quyền đoạt nó
...
' Nhóc con, căn bản cậu còn chưa lớn' Lai Phỉ Kiều phóng xe, Tạ Thủy coi căn bản chưa từng vượt giới hạn với cậu ấy, cô không muốn thử qua tình yêu để rồi chết dưới đao lúc nào không hay
Trong giới xã hội đen thượng lưu, tuyệt đối không tồn tại cái gọi là tình yêu
Phỉ Kiều, nghe thấy không? La Phi nói qua đàm
Nghe rõ, chuyện gì? Lai Phỉ Kiều
Lần này buộc phải thắng, bất cứ giá nào
Đã biết Lai Phỉ Kiều tăng tốc, vụt lên như một con dơi đen
Lần này chủ bang Phong Hàn đặt cược vào em, theo tính cách thì người đó sẽ kiểm tra qua hồ sơ của em trước. Nếu như là nữ người đó sẽ ra giá tình một đêm
Vậy em phải lên giường với hắn ta? Lai Phỉ Kiều nheo mày
Không hẳn, căn bản chỉ cần có lam châu phỉ thúy thì chúng ta hoàn thành nhiệm vụ La Phi nói, mắt không rời màn hình camera
Đợi tin tốt của em Lai Phỉ Kiều dẫn trước hơn bảy tay đua, tất cả xe phía sau đều đã bị cô đâm văng ra khỏi trường đua, chỉ còn lại một người đăng dẫn trước
' Mạo hiểm...ha, nghề của Lai Phỉ Kiều ta'
Trong chốc lát, xe đã bay qua đầu của tên kia...
Khói xe phun ra mờ ảo, toàn bộ đều rú lên vì Lai Phỉ Kiều. Cô phóng xe giống như cữoi hắc mã uy phong, tốc độ của cô rõ ràng không nên xem thường
Chớp mắt, xe đã phóng qua vạch đích
Bảo bối đấu thật hay nha La Phi nhảy lên vui sướng
Không có gì Lai Phỉ Kiều nhếch môi rồi phanh xe, đầu xe bốc lên như ngựa bị giật dây cương
Trên khán đài, Đào Duyệt Kỳ cùng Lục Vân Tiêu ngồi sang trọng, Đào Duyệt Kỳ ngả vào lòng Lục Vân Tiêu quyến rũ trong khi Lục Vân Tiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Lai Phỉ Kiều
Đuôi mắt nheo lại mờ ám, Lục Vân Tiêu khẽ liếm môi, Lai Phỉ Kiều này...quả nhiên là không nên bỏ lỡ
Anh Lục, nhìn gì vậy? Đào Duyệt Kỳ vẽ vòng ngón tay trên ngực Lục Vân Tiêu, mái tóc mềm mại nhuộm lai màu ánh kim, thân hình mềm mại như rắn khiến cho người khác phải đắm chìm. Kỳ thực cô ta là sát thủ của Lưu Ly Dạ, vô tình lại lọt vào tay của