Lai Phỉ Kiều trở về R.S, hiện tại La Phi đang nghiẻn cứu thuốc súng mới
Lần này cô liều mạng trốn đến R.S, chỉ sợ bản thân trở về thật sự bị phế đi tay chân, tới lúc đó cũng không biết R.S sẽ ra sao
Nhưng mà cô vẫn lo cho Tạ Thủy, ít nhất lần này phải về khuyên con người cố chấp này một lần, bằng không cậu ta không thông suốt thì R.S sẽ lao đao
" Chị La Phi"
" Phỉ Kiều, em trở về sao?" La Phi quay ra sau, nhìn thấy cô rất mừng rỡ
" Em muốn gặp Tạ Thủy một chút rồi đi" Lai Phỉ Kiều đáp lại La Phi, cô cũng không thể ở lại quá lâu
La Phi gật đầu rồi dẫn cô đến phòng Tạ Thủy
Căn phòng sạch sẽ hơn một chút, nam nhân trong phòng mặc sơ mi trắng rất phẳng phiu, không hề lộ ra bộ dạng bất cần như miêu tả. Lai Phỉ Kiều hít một hơi bước vào, Tạ Thủy im lặng không ngẩng lên nhìn cô một cái dù nghe thấy tiếng giầy cao gót của cô
Tiếng giầy vẫn từ tốn, sống chết ở trong tổ chức cậu ta vẫn luôn nhớ tiếng giầy của cô nhanh chậm thế nào? nặng nhẹ ra sao
Nhưng mà như lời của La Phi, cục diện này thật sự không thể thay đổi nữa, Tạ Thủy cậu không còn khả năng ở gần Lai Phỉ Kiều nữa
" Tạ Thủy, tôi đến thăm cậu" Lai Phỉ Kiều trầm lắng nói
" Tôi còn nghĩ cô đang hầu hạ cho lão đại của Phong Hàn" Giọng điệu lạnh đến cực điểm, ánh mắt chỉ có hàn khí đen thẫm
Lai Phỉ Kiều sững người, cô họng nhất thời nghẹn ứ
" Cậu...ổn không?" Khó khăn đến mức tim bị bóp nghẹt, phổi bị chặn lại không thể thở nổi
Tạ Thủy gập lại máy tính, đứng dậy nhìn cô
Thân ảnh cao lớn che khuất đi vóc dáng thon cao của cô, ép cô vào tường rồi lạnh nhạt nói
" Cô nghĩ...thiếu cô thì tôi chết sao?"
Lai Phỉ Kiều im lặng không nói lời nào, ánh mắt nặng trĩu không thể đối diện với ánh mắt cô đơn kia của Tạ Thủy, cô sợ nhìn lên rồi sẽ bị lăng trì chết mất
" Cô biết không Phỉ Kiều, tôi đã từng...đã từng yêu cô rất nhiều đấy!" Tạ Thủy đau đớn khàn khàn nói
" Xin cậu đừng nói...ưm" Lai Phỉ Kiều muốn bảo Tạ Thủy im lặng nhưng không thể, Tạ Thủy ngậm lấy môi cô hôn một cách nặng nề, cô cảm thấy đau vô cùng
" Kiều nhi à, em để tôi đi thay em nhận tội" Tạ Thủy vén sợi tóc đen của cô lên, thâm tình nói với Lai Phỉ Kiều
Lai Phỉ Kiều lắc đầu khổ sở, ánh mắt tất cả đều mù mờ, hết thảy đều nặng tới mức đè nát cô
" Kiều nhi, tôi rất yêu em"
" Tạ Thủy, trên thế gian này có rất nhiều người, cậu..."
" Đừng bảo tôi tìm người tốt hơn! Phỉ Kiều, tôi thật sự không buông được em" Gào lên trong tuyệt vọng, cảm thấy sự tồn tại của phía kia lặng im lại sợ hãi
" Tạ Thủy..." Lai Phỉ Kiều nhìn cậu, cố gắng gọi tên cậu một cách khó khăn
Có thể làm gì đây? Đau đớn vô cùng
" Phỉ Kiều, có phải em không tin tôi?"
" Không phải"
" Phỉ Kiều, tôi sẽ đem em trở về, chúng ta sẽ sống thật tốt"
" Không thể, cậu không thể làm càn" Lai Phỉ Kiều nghẹn ngào
Tạ Thủy lại một lần nữa chiếm lấy môi cô, cô thấy nước mắt của cô đã rơi xuống, vô tình len lỏi vào khuôn miệng thấm vào đầu lưỡi cảm thấy mặn chát
Cô không có cách nào để từ chối Tạ Thủy cũng không có cách để tiếp nhận cậu, căn bản tâm tư cô chỉ coi Tạ Thủy như bằng hữu tốt, một người em trai
" Phỉ Kiều, tôi thật sự không muốn buông em" Tạ Thủy tiến xuống xương quai xanh của cô hôn nặng nề, hai ay của cô bị anh chế trụ không có cơ hội thoát, ánh mắt bắt đầu mờ đục đi
" Tạ Thủy, cậu...không thể" Lai Phỉ Kiều kinh hãi, Tạ Thủy không thể làm thế với cô
" Có, chúng ta có thể. Phỉ Kiều, mười năm rồi tôi chỉ đợi thế này thôi, tôi rất muốn em"