Lục Vân Tiêu nhìn Tống Sơ Hoàn không hài lòng, Lai Phỉ Kiều hiện tại như vậy hắn cũng không muốn lợi dụng lúc nguy khó của nàng đi
" Không có thuốc giải sao?"
" Không có" Tống Sơ Hoàn lắc đầu
" Đồ vô dụng" Lục Vân Tiêu bế Lai Phỉ Kiều quay đi gấp rút, để lại Tống Sơ Hoàn ngơ ngác ở đằng sau
" Có sắc liền khinh bạn, ai u tổn hại thời gian của bậc lương y tôi" Tống Sơ Hoàn vỗ lưng, vươn vai một cái rồi vào phòng thí nhiệm
...
" Nóng...thật nóng" Lai Phỉ Kiều ở trong lòng Lục Vân Tiêu quằn quại, loại dược này rõ ràng có chút phát tác lúc cô chuếnh choáng nhưng mà cô nghĩ rằng đấy chỉ đơn thuần là rượu tác động, không như hiện tại mạnh mẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô, nuốt hết sạch ý chí
" Lưu, cậu lái xe nhanh lên cho tôi" Lục Vân Tiêu khó chịu quát, hiện tại không ai không nhìn ra anh đang hết sức tức giận, hết thảy đều cẩn trọng để không làm bùng lửa
Đem cô về Lục Vân Phủ, trực tiếp mở nước lạnh tắm cho cô thật cẩn thận. Lai Phỉ Kiều cảm thấy nước lạnh man mát, thân thể cũng không đến nỗi quằn quại nữa
Lục Vân Tiêu từng chút từng chút tắm cho cô cẩn thận, trong mắt không hề nổi lên dục niệm. Lai Phỉ Kiều ở gọn trong tay anh, lơ đãng dựa vào cánh tay rắn chắc thở gấp, ánh mắt mù mờ
" Khó chịu không?" Lục Vân Tiêu hỏi cô
" Còn chút" Lai Phỉ Kiều cực kì khó nhọc nói
" Nếu em không muốn...tôi tuyệt đối sẽ không làm gì em"
" Ồ, lần đầu tiên...thấy anh tử tế. Nhưng mà... tôi muốn anh...giúp tôi"
Lục Vân Tiêu nuốt nước bọt, Lai Phỉ Kiều nhổm lên hôn anh một cách vụng về, hai tay vịn lấy vai anh làm điểm tựa. Đầu óc Lục Vân Tiêu hiện tại không còn chút trong sáng nào, đều bị cô làm cho u ám cực độ
Anh bế cô ra giường, nhanh chóng hòa vào với nụ hôn chuồn chuồn của cô, chầm chậm đáp lại mèo hoang nhỏ bé đang liếm láp môi anh
Đêm không sáng cũng chẳng phải không có sao, không biết đã bao lần cao trào. Hòa vào làm một, xương cốt đều vì sự mãnh liệt làm cho rã rời
...
Bạc Nghiêu trở về cũng đã mười hai giờ đêm, Đào Duyệt Kỳ ở trên phòng ngủ xoay tới xoay lui, đích thực là không thể ngủ
Mặc dù hạn chế tiếp rượu nhưng đều là hắn rơi vào tình huống khó xử, căn bản không phải tửu lượng không tốt mà là sợ Đào Duyệt Kỳ nhỏ bé của hắn khó chịu
" Ngài Bạc, ngài đã về" Người hầu cung kính cúi đầu, lấy áo khoắc của Bạc Nghiêu treo lên
" Duyệt Kỳ ở nhà ăn uống tốt không?" Bạc Nghiêu ngồi xuống sofa day day mi tâm
" Dạ...Cô Đào ăn ít"
Bạc Nghiêu nghe xong cau mày, Đào Duyệt Kỳ lại miễn cưỡng ăn?
* Choang*
" Các người không hỏi cô ấy muốn ăn gì sao hả? Cô ấy cứ ăn ít thì mặc kệ sao?" Bạc Nghiêu quát, ném vỡ tan ly trà giải rượu
Đào Duyệt Kỳ cũng vì tiếng động này của hắn mà giật mình, chạy xuống nhà xem chuyện gì đang xảy ra
Liền thấy một đống lộn xộn ở dưới sàn, một hàng người hầu cúi đầu run sợ, còn có một người tay đang chảy máu vì nhặt thủy tinh
" Bạc Nghiêu, anh dừng lại"
Bạc Nghiêu nghe tiếng của Đào Duyệt Kỳ, tâm tính dịu lại đôi chút
" Làm gì mà đi xuống đây không mang dép, hửm?" Đến chỗ cô bế cô lên, hôn trán cô mắng yêu đầy sủng nịnh
" Giật