Lai Phỉ Kiều tỉnh dậy cũng đã là hai tiếng sau, trong một bầu không khí ngập mùi thuốc khử trùng
Lại thấy Lục Vân Tiêu nằm ở bên cạnh giường lớn, gục xuống nắm lấy tay cô ngủ
" Vân Tiêu" Cô đánh thức người kia, cảm thấy trên người mình có chút nặng
Lục Vân Tiêu nhíu mày tỉnh giấc, nhìn thấy cô tỉnh nhàn nhạt hỏi cô mấy câu
" Còn đau không?"
Lai Phỉ Kiều lắc đầu
" Lần sau vẫn là nên ngồi im, nhớ không?" Đưa tay luồn từng ngó tay thon dài qua mái tóc mềm mượt của cô
" Tôi chỉ không muốn biến bản thân mình vô dụng"
" Trong mắt tôi em chính là vô dụng" Bàn tay lớn ngưng lại trên mái tóc cô
Lai Phỉ Kiều nhìn Lục Vân Tiêu, ánh mắt xám có chút lạnh lại có thêm một tia mềm mại phức tạp. Mà trên gương mặt của Lục Vân Tiêu, từ mềm mại không bao giờ đúng, cảm thấy vô cùng phức tạp
Lại thêm cả một chút hoang mang đối với ôn nhu kia...
" Tôi...xuất viện được rồi chứ?" Nhanh chóng gạt đi những cảm xúc hỗn độn trong lòng, nhanh chóng lấy lại được khí thế ban đầu
" Em không thể xuất viện trong một tuần tới" Giọng lạnh như băng
" Chỉ là viên đạn, anh không cần quá như vậy chứ?"
Lục Vân Tiêu ghé sát cô một chút, hơi thở khiến đối phương bức bách vô cùng
Lai Phỉ Kiều ở gần anh như vậy, ngực dôn dập lên xuống từng nhịp một, mắt lưu lly xinh đẹp pha lẫn một chút hoảng loạn, giống như một chú nai đứng trước cung tên
" Em hoặc là ngoan ngoãn ở đây hoặc là...xem R.S biến mất ngay trước mắt em"
" Anh..." Môi nhỏ cắn lại
" Sao, tôi chính là uy hiếp em đấy" Lấy áo vest ở bên ghế, không quên nói với cô một câu" Nếu lần sau còn dám làm loạn, đối đầu với nguy hiểm ngay trước mặt tôi thì tôi... không để yên cho tổ chức của em"
Lai Phỉ Kiều nắm lấy chăn của bệnh viện, cấu lại làm cho nó nhăn nhúm
...
Chớp mắt liền đến buổi tối, Lai Phỉ Kiều trải qua ở nơi này đều là nghịch điện thoại
Cực kì buồn chán chỉ có thể ngồi ở trên giường, cảm thấy thời gian trôi qua đều nhạt nhẽo. Sau cùng cũng không có đồ ăn, ảm thấy đói chết, Lục Vân Tiêu cũng thật biết ngược đãi cô!
" Ồ, cô cũng tỉnh rồi" Tống Sơ Hoàn bước vào, đeo cặp kính vẫn không che đi vẻ đào hoa cùng ánh mát ngả ngớn qua mắt kính trong suốt
" Tôi đã tỉnh từ sáng thưa bác sĩ" Đáp lại cực kì có lệ
Tống Sơ Hoàn lười biếng lôi ghế ngồi xuống, dựa vào thánh ghế một cách thoải mái
" Đừng gọi tôi là bác sĩ chứ, tôi là bạn của Lục Vân Tiêu, cũng coi như quen với cô" Nhếch môi cười
" Nếu là bạn của Lục Vân Tiêu, vậy thì...tiên sinh" Đồng tử lưu ly xinh đẹp không có lấy một tia dao động, ngẩng lên nhìn qua Tống Sơ Hoàn rồi lại cúi xuống chươi điện thoại tiếp
Tống Sơ Hoàn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Lai Phỉ Kiều, cả thấy cô gái này một chút mềm mỏng cũng không có, đáp với người khác giông như để cho đủ
Vậy mà Lục Vân Tiêu cũng có thể để mắt tới
" Nếu như cô không phải người của Lục Vân Tiêu, tôi nhất định sẽ thích cô ngay vì tính cách của cô đấy"
" Nhưng đáng tiếc tôi là người của Lục Vân Tiêu"
" Cô cũng biết cách để phũ phàng người khác đấy. Tôi khuyên cô, Lục Vân Tiêu tính khí rất thất thường, cô vẫn là nên thích tôi, bỏ cậu ta đi" Giọng đùa cợt đến không thể đùa cợt hơn
" Vừa nói gì với Phỉ Kiều?" Lục Vân Tiêu đứng ở cửa lạnh băng, ánh mắt đầy