Lai Phỉ Kiều cái gì cũng không thể nói, sau cùng vẫn là phải đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kia
" Nhìn đi" Áp hai tay vào gương mặt nhỏ của cô, ép cô đối diện với mình
" Có nhận ra là tôi rất coi trọng em không?"
Lai Phỉ Kiều cắn môi
" Phỉ Kiều, ngoan ngoãn trong lòng bàn tay tôi, để tôi theo dõi em"
" Tôi không muốn" Cực kì ngang ngạnh
" Vậy để tôi ép em" Đem môi cô chiếm lấy mãnh liệt, toàn bộ thân hình có chút gầy đi của cô ở gọn trong thân ảnh to lớn của Lục Vân Tiêu, hết thảy đều bị anh bao bọc gắt gao
Vuốt ve xuống phần eo của cô, luồn tay vào mò mẫm da thịt nhạy cảm từng chút một khiêu khích. Lai Phỉ Kiều khẽ run rẩy, Lục Vân Tiêu nhếch môi luồn tay sâu hơn tiến áo ngực của cô thuần thục cởi
" Không...không thể" Lấy lại chút ý chí, hai tay yêu kiều đặt ở lồng ngực tráng kiện của nam nhân đẩy ra yếu ớt, bờ vai trắng gầy có chút lộ ra, càng lúc lại càng hồng hào
" Phỉ Kiều, ngoan ngoãn"
" Nhưng...đây là bệnh viện"
" Tôi muốn em rồi, im lặng đi" Bế cô lên giường đặt xuống, nhanh chóng áp đảo thân hình nhỏ bé cường ngạnh hôn xuống đó từng nụ hôn cháy bỏng
" Anh nói không khi dễ tôi"
" Ừ, đây không phải là khi dễ, là chiều chuộng!"
...
Đào Duyệt Kỳ ngủ say, bên cạnh là Bạc Nghiêu đang nghiêm túc làm việc
Hiện tại cô rất mệt mỏi, căn bản lười biếng không muốn dậy. Dù sao Bạc Nghiêu cũng không quản cô, cô có thể yên tâm ngủ
Bạc Nghiêu gõ máy tính, thi thoảng quay sang vuốt ve đôi má hồng của cô vài cái. Cô bây giờ lười như một con mèo, căn bản thật lười nhưng cũng rất đáng yêu
Nhớ đến mấy chuyện hôm trước, hiện tại đang cùng Lưu Ly Dạ thảo luận đôi chút vấn đề, còn không nghĩ đến ông ngoại của Đào Duyệt Kỳ chính là trụ cột của Lưu Ly Dạ, cho nên sau cùng hôm nay vẫn muốn đem đến chút sính lễ gặp bậc trưởng lão đi
" Mèo con lười, dậy rồi?" Cảm thấy bắp đùi có chút buồn, quay sang liền thấy Duyệt Kỳ tỉnh, nở một nụ cười cưng chiều nhìn bé cưng
" Không phải mèo" Đào Duyệt Kỳ phồng má giận dỗi
" Sao thế, tôi nói không đúng sao? Nhìn em đi, giống một con mèo trắng lười biếng" Vuốt mũi cô một cái
Đào Duyệt Kỳ lười tranh luận, đem toàn thân chui vào lòng của Bạc Nghiêu cọ cọ hít ngửi
Đối với loại hành động ngây ngô này của Đào Duyệt Kỳ lại làm Bạc Nghiêu nổi lên phản ứng
" Duyệt Kỳ, em có cho rằng hành động của em rất nguy hiểm?" Nhìn xuống cô gái nhỏ trong lồng ngực, đôi mắt đã tối đi vài phần
Mà Đào Duyệt Kỳ vẫn ngoan ngoãn nhìn như vậy, cái gì cũng không biết là nguy hiểm ở chỗ nào
" Tôi nói với em"
" Ừm" Ngoan ngoãn, chăm chú lắng nghe
" Đàn ông buổi sáng dục vọng thường rất cao đấy" Tiến đến vành tai của cô cắn nhẹ một cái
Đào Duyệt Kỳ cảm giác có chút nhột, mắt nhắm lại một cái
" Em sao lại dễ thương như vậy?"
" Không nóng bỏng như mấy cô nhân tình trước của anh" Cắn môi có chút giận dữ
" Ha ha...Có thể hiểu là em đang ghen?"
" Ai muốn ghen, anh nói linh tinh"
Bạc Nghiêu tắt máy tính đem cô ôm vào lòng chặt hơn
" Em ghen cũng không có vấn đề, tôi