Anh cút, mau cút Lai Phỉ Kiều trừng mắt, thân bị Lục Vân Tiêu áp đảo dãy giụa liên hồi.
Lục Vân Tiêu mạnh mẽ khóa môi cô, đem lưỡi ấm nóng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại trong khoang miệng kia. Nữ nhân ở dưới thân kia bị anh giữ rất chặt, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng
Nằm im chút Bản thân hắn chỉ là một người đàn ông, Lai Phỉ Kiều xinh đẹp trong lòng hắn dãy giụa tất nhiên sẽ sinh ra phản ứng sinh lý
Huống hồ, anh ăn xong nữ nhân này liền nghiện...
Anh đại lưu manh, đại trứng thối Lai Phỉ Kiều hét to
Cô cũng thử qua trứng thối này rồi Lão gian manh nói
Mới không thèm Tiêu thối nhà anh Lai Phỉ Kiều mạnh mẽ kéo Lục Vân Tiêu vào cắn cổ anh một cái rất mạnh, sức ngấu nghiến rõ ràng là không thể đùa, tựa hồ đã nhìn thấy tơ máu
Mẹ nó, em lại cắn tôi? Lục Vân Tiêu cau mày, đem tay kia chạm vào vết thương đau buốt
Thì sao, chính là trị lưu manh nhà anh Lai Phỉ Kiều nhân cơ hội chạy thoát, không quên quay lại lè lưỡi khiêu khích anh
Lục Vân Tiêu nghiến răng nhìn mèo hoang chạy đi, khó khăn lắm mới bắt được lại bị cắn cho một phát đau điếng
...
Lai Phỉ Kiều thoát được liền chạy xuống nhà tìm điện thoại liên lạc với La Phi, Bây giờ đại sảnh không một bóng người, nhất định là hành động thuận lợi
Đáng ghét, sao lại không gọi được chứ? Lai Phỉ Kiều rủa thầm một tiếng, điện thoại rõ ràng có thể hoạt động bình thường mà
Lục Vân Tiêu đi đến sau cô, nhìn cô loay hoay với chiếc điện thoại nhếch môi
Đây là Lục Vân Phủ, điện thoại ở đây tất cả đều không thể truyền ra bên ngoài
Gọi cho La Phi? Anh lười biếng lên tiếng hỏi
Lai Phỉ Kiều quay ra sau, giật mình thấy Lục Vân Tiêu nhàn nhã dựa vào cột tường chằm chằm nhìn cô
Nghĩ đến chuyện tẩu thoát sao?
Lai Phỉ Kiều lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh nói
Dựa vào mật thất của nơi này có thể giam được tôi hay sao? Lục Vân Tiêu, mật thất nơi này so với mật thất tôi từng luyện tập đến cả con muỗi cũng không bằng Lai Phỉ Kiều ngưng lại chút rồi nói tiếp Nhưng mà giấy không bọc được lửa, tôi trốn được ngày một thì ngày hai sẽ bị bắt, mà người tổn hại cũng không phải tôi mà là người thân, bằng hữu của tôi...Đến lúc đó, tôi còn có thể trốn tiếp hay sao?
Lục Vân Tiêu trầm mặc
Cô gái này...lại vì người thân mà tới đây
Anh không có người thân, ngoài Bạc Nghiêu ra tất cả đều là người xa lạ. Thế giới tàn khốc này chỉ có mình anh, anh không biết phải lấy ai ra làm hi vọng
Kể cả là Lưu- cánh tay trái đắc lực của anh. Anh không thể lấy cậu ấy ra làm mục tiêu sống bởi vì... cậu ấy trở thành tử huyệt của anh, tất cả kẻ thù của anh sẽ đối với cậu ta đe dọa, kéo cậu ta vào nguy hiểm
Phỉ Kiều, lại đây một chút
Lai Phỉ Kiều đứng im, ánh maqts sắc lạnh nhìn về phía Lục Vân Tiêu
Lại đây chút, tôi không làm gì em cả Giọng nói nặng nề, ánh mắt tối tăm
Lai Phỉ Kiều tiến lại phía anh, bị anh kéo vào lòng ôm chặt
Ngưỡng mộ em thật, em lại có người thân, tôi không hề có
Lai Phỉ Kiều im lặng, mắt lưu ly của cô không một tia dao động
Cô cũng là cô nhi, cô đã từng có một gia đình hạnh phúc nhưng là tất cả chỉ trong chớp mắt đã chìm trong máu tươi, cô mất hết người thân
Toàn bộ họ hàng không ai nhận cô, họ Lai hoàn toàn gạch tên cô ra khỏi dòng họ, ngay cả người dì mà cô tin tưởng cũng trơ mắt nhìn cô bị đuổi đi...
Cô với hắn là đồng bệnh tương lân, nhưng cô không thể đồng cảm với hắn, không thể an ủi hắn
Chính là vì...cô không có khả năng để đồng cảm với ai nữa, bằng hữu xung quanh nhưng cô vẫn cảm thấy cô độc
Muốn gặp La Phi? Lục Vân Tiêu hỏi
Lai Phỉ Kiều gật đầu
Ngày mai tôi sẽ đưa La Phi tới đây
Anh không thể, không được động vào chị ấy Lai Phỉ Kiều liên tục lắc đầu
Tôi không làm gì cả Anh cố định đầu cô, để cô đối diện trực tiếp với mình
Anh không thể lợi dụng tôi để hại chị ấy
Không hại, Lục Vân Tiêu tôi cam đoan
Nói xong, anh đem Lai Phỉ Kiều lên phòng ngủ
...
Đào Duyệt Kỳ hiện tại sợ hãi cực độ, nằm co