14
Sau một ngày luyện vũ đạo, tôi vác lấy ba lô, đang đi bộ trở lại ký túc xá.
Một nhóm người đột nhiên xuất hiện, lôi lôi kéo kéo, dẫn tôi ra sân trường.
Bị một đám người vây quanh, tôi bị đẩy ra trong bàng hoàng.
Đến giữa sân trường, tôi chết lặng.
Có dày đặc nến hình trái tim, rất nhiều hoa tươi và bong bóng trên mặt đất.
Một vòng tròn được tạo thành bởi mấy trăm người, một số cổ vũ, một số chụp ảnh, một số phát sóng trực tiếp.
Khung cảnh sôi động giống như một thỏi nam châm, ngày càng có nhiều người đến xem.
Tôi đứng ở trung tâm, lúng túng và hoang mang.
Tôi kiên trì hỏi họ: "Các bạn có tìm nhầm người không?"
“Không nhầm người đâu, Khương Doanh.” Một thanh niên đi về phía tôi, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn.
Anh ta là Chủ tịch hội sinh viên Nhạc viện, mỗi lần tổ chức diễn tập đều do hội sinh viên bọn họ tổ chức.
Nhưng tôi và anh ta thực sự không quen, nhiều lắm chỉ là xã giao mà thôi.
“Anh thích em từ rất lâu rồi, từ bữa tiệc đón người mới, khoảnh khắc em đứng trên sân khấu ——"
“Nhưng chúng ta không hề thân quen, anh làm như vậy là quá đột ngột rồi.” Tôi không nhịn được ngắt lời anh ta, ngăn cản anh ta tiến lên.
Nhiều người ở vòng ngoài cứ hét lên “Đồng ý đi” át cả giọng nói của tôi.
Khung cảnh hỗn loạn, tôi bị đẩy về phía trước, các loại âm thanh lấp đầy màng nhĩ của tôi.
Một bó hoa hồng bị cưỡng ép đưa đến trước mặt tôi, da đầu tôi tê dại.
"Tiền bối Tạ Đồng, thật xin lỗi, nhưng mà tôi ——" tôi còn chưa nói xong, anh ta đã tiến lên một bước, quỳ một gối xuống, giơ lên hoa hồng
“Khương Doanh, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, anh không ép em, nhưng em nhận hoa trước đi.” Anh ta nhìn thẳng vào tôi, nghe được tôi từ chối có chút bối rối.
“Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!”
Hiện trường giống như đang bốc cháy, xung quanh có vô số cặp mắt đang nhìn tôi, chụp ảnh tôi bằng flash của điện thoại di động.
Tôi càng trở nên hoảng loạn hơn.
Tôi không thể nhận hoa, nếu nhận nó, tôi càng không thể giải thích rõ ràng.
Tạ Đồng nhét bó hoa hồng vào tay tôi, tôi giãy giụa hất ra, bó hoa hồng lớn rơi xuống đất vỡ vụn.
"Tôi không muốn! Tôi có bạn trai rồi, đừng có nói lung tung!" Tôi suy sụp hét lên.
Đột nhiên có người nắm lấy cánh tay tôi, tôi đang muốn giằng ra, ngẩng đầu lên thì phát hiện là Ngụy Trạch Thu.
“Tôi là bạn trai của cô ấy. Xin mọi người đừng bị bắt cóc đạo đức, cũng không cần tụ tập ở sân trường để tránh tạo thành sự cố giẫm đạp.” Giọng nói mạnh mẽ của Ngụy Trạch Thu vang lên.
Ngụy Trạch Thu nắm tay tôi dắt ra ngoài, trước khi đi còn dặn Tạ Đồng dọn dẹp sân trường, dập tắt hết nến kẻo tạo thành hỏa hoạn, người không biết còn tưởng anh là bảo vệ của trường chúng tôi.
Tại sao anh ấy lại tới đây? Anh ấy còn đang mặc đồng phục huấn luyện, lúc này cửa hông đã đóng, cho nên không phải là anh ấy trèo tường đấy chứ.
Nguy hiểm quá, vừa rồi suýt chút nữa là đem mình bán đi rồi.
Đi đến nơi không có ai xung quanh, Ngụy Trạch Thu mới buông tay tôi ra.
Tôi lập tức kéo lại, giữ thật chặt.
“Vừa rồi tình cảnh ở sân trường lớn như thế, thật đáng sợ.”
"Lần này em làm rất tốt, rất đáng khen ngợi. Đừng để người ngoài ảnh hưởng, đặt mình lên trước, nghĩ đến người khác sau."
“Anh sao luôn nói chuyện với em giống như nói với trẻ con vậy?”
“Ừ, vì anh cảm thấy không thể nói chuyện với em một cách bình thường được.”
“Tại sao?”
"Luôn cảm thấy em là Bảo Bảo."
Anh ấy luôn là cái dạng này, chững chạc đàng hoàng nói ra lời trêu chọc khiêu khích.
Tôi đỏ mặt nghĩ.
15
Đi đến lầu dưới của ký túc xá tôi chợt nhìn thấy một cặp tình nhân đang ôm nhau.
Tôi dừng lại và kéo tay anh ấy.
“Em muốn một cái ôm.” Tôi ngập ngừng nói.
Anh mím môi, im lặng.
Tôi cảm thấy tủi thân: “Vừa rồi ở sân trường ——"
Nói chưa hết câu đã bị ôm chầm lấy.
Tôi đưa tay ôm eo anh thật chặt, vùi đầu vào ngực anh.
Thân nhiệt, mùi hương và nhịp tim quen thuộc.
Cơ bắp rắn chắc, xương cốt tráng kiện.
Đột nhiên được ôm bởi một lồ ng ngực mạnh mẽ như vậy, trái tim hoảng hốt của tôi ngay lập tức lắng xuống.
Cảm giác được ôm lấy nhau và được bao bọc khiến tôi cảm thấy an toàn.
Tôi biết anh ấy nói là bạn trai tôi chỉ để cứu tôi thôi, không tính đâu.
Coi như tối nay là tôi ngắn ngủi có được anh đi.
16
Tôi không nghĩ tới, tôi chỉ bỏ mấy bữa sáng mà ở trường lại bị hạ đường huyết đến ngất đi.
Tỉnh lại trong phòng y tế tôi mới biết được là Lâm Cảnh ôm tôi đến phòng y tế.
Hắn đến trường tôi để lấy dụng cụ thể thao, đúng lúc nhìn thấy tôi bị ngất xỉu.
“Cảm ơn đã đưa em đến phòng y tế.” Tôi chậm rãi uống nước đường glucose.
"Ha ha, không có việc gì, cảnh sát nhân dân chính là tới bảo vệ công dân an toàn."
Lâm Cảnh đỏ mặt thấy rõ.
"Ừm, lần trước không biết em là em gái đội trưởng nha. Ha ha ha, thật đúng là người một nhà, nhìn đều rất đẹp mắt. Chúng, chúng ta có thể thêm WeChat được không?"
Động tác uống nước của tôi khựng lại.
Có chút thất thần hỏi: “Em gái? Là Ngụy Trạch Thu nói với anh như thế sao?”
‘Hả? À không phải, là Trang Anh nói, nói là em từ nhỏ đã là em gái đi theo phía sau Ngụy ca. Cô ấy nói không đúng sao?”
“Ừ”. Tôi tiếp tục uống nước, “không sai, chị ấy nói đúng.”
Tôi bảo Lâm Cảnh không cần để ý đến tôi nữa, đi làm việc của hắn đi.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
“Yo, Khương Doanh, đầu óc cô để đâu
vậy? Thực sự bị mất trí rồi hả?” Chu Khiết khoanh tay dựa vào cửa phòng y tế hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc mới nhận ra điều cô nàng nói chính là chuyện cô giáo Trương yêu cầu tôi giảm cân.
“Không có đâu.” Tôi thành thật nói: “Tôi không giảm béo, tháng sau phát học bổng quốc gia, tôi còn phải ăn bù trở lại.”
Cô ấy nói không nên lời liếc tôi một chút: “Nhà họ Khương tài sản nhiều như vậy còn có thể giảm tiền ăn của cô à? Học bổng quốc gia còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt của cô đâu.”
“Hả? Chị Khương Nguyệt không nói với cô sao, khi chị ấy trở về, tôi đã rời khỏi Khương gia rồi.” Tôi bình tĩnh nói.
Chu Khiết lập tức đứng thẳng người, buông tay xuống, có chút khiếp sợ nói: "Nhà họ Khương máu lạnh keo kiệt đến vậy sao? Tình cảm nhiều năm như vậy nói mất là mất, cô cũng bỏ được à?"
Tôi không nói chuyện.
Chu Khiết không biết, trên thực tế tôi chưa bao giờ có, thì làm sao mất đi được.
Nhà Chu Khiết và nhà họ Khương đã là hàng xóm từ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy coi Khương Nguyệt như chị ruột.
Khương Nguyệt đi lạc năm tám tuổi, Chu Khiết ngày ngày đều khóc đến nhà tìm Khương Nguyệt.
Cho đến một ngày nhìn thấy tôi mặc quần áo của Khương Nguyệt ngồi trên ghế sô pha.
17
Sau khi Chu Khiết rời đi, tôi nhận ra đã lâu rồi tôi không liên lạc gì với nhà họ Khương.
Thật ra họ rất tử tế với tôi, và tôi cũng rất biết ơn họ.
Do dự hồi lâu, tôi vẫn bấm điện thoại.
"Mẹ — dì Giang, là con đây."
Bên kia dừng một chút, "Doanh Doanh, Nguyệt Nguyệt không có ở đây, con còn có đủ tiền không, muốn mẹ cho thêm không?"
"Không mẹ ạ. Học bổng quốc gia của con xuống tới rồi, mẹ yên tâm đi. Chị Khương Nguyệt bây giờ thế nào rồi?"
"Nó ấy à? Nó đã tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng ổn định rồi. Đúng rồi, con gọi điện thoại tới có việc gì? Có phải con được nghỉ Tết rồi không?"
"Không ạ! Học viện chúng con ngày đầu năm có sự kiện, con không về được, kỳ nghỉ đông con cũng sẽ không về, trong trường giáo viên vũ đạo có công việc thực tập muốn giới thiệu cho con."
Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi hàn huyên vài câu rồi cúp máy.
Tôi cũng cảm thấy hổ thẹn với Khương Nguyệt.
Sau kỳ thi nghệ thuật năm lớp mười hai của tôi kết thúc, Khương Nguyệt được tìm thấy ở vùng nông thôn. Tôi không thể quên được ánh mắt trống rỗng và tan nát của chị ấy khi nhìn thấy tôi.
Chị ấy gần như điên cuồng chỉ vào tôi và hỏi: "Mẹ, nó là ai? Nó là ai! Mấy năm con bị bắt cóc mẹ không cử người đi tìm con sao! Mẹ tìm được một cô con gái mới rồi sao? Tại sao mẹ lại muốn đem tình yêu và áy náy dành cho con đi cho một kẻ khác thế!"
Chị ấy xông đến ném hết đồ đạc vào người tôi, điên cuồng ngã ngồi trên mặt đất: "Tại sao mẹ lại để nó vào nhà, mẹ có nghĩ đến con khi gia đình đoàn tụ không, mẹ có xứng với con không! Mẹ có bao giờ nghĩ con đang sống cuộc sống như thế nào không, tại sao mẹ không yêu con nữa?"
Mẹ Khương đau lòng ôm lấy Khương Nguyệt, mắng tôi: “Cút đi, đừng xuất hiện ở nhà họ Khương nữa, nhà họ Khương này chỉ có Nguyệt Nguyệt thôi!”.
Kể từ đó, tôi dọn ra khỏi nhà họ Khương.
Mẹ Khương sau đó nói với tôi rằng Khương Nguyệt bị trầm cảm và không cho phép họ gặp lại tôi, hay cho tôi bất cứ thứ gì.
Nhà họ Khương đã đối tốt với tôi hơn mười năm nay, tự nhiên tôi sẽ không lấy oán trả ơn, tôi hiểu bọn họ, Khương Nguyệt mới là con gái ruột của họ.
Điện thoại rung lên một cái, tôi hoàn hồn trở lại.
Ngụy Trạch Thu gửi cho tôi một tin nhắn: "Em bị ngất à? Có chuyện gì vậy?"
Ồ, tin tức linh thông đấy chứ.
“Không sao cả, chỉ là hạ đường huyết thôi.”
“Là Lâm Cảnh ở đội anh đưa em đến phòng y tế. Anh ấy bảo em là em gái của anh, còn xin em WeChat nữa.”
"Em gái? Muốn Wechat của em làm cái gì?"
“Đúng vậy á, nghe nói toàn đội anh đều biết em là em gái anh rồi."
Tôi không nhắn thêm nữa.