Mạc Hàn cạn lời, hắn tiện tay lấy cái áo choàng tắm trên ghế rồi mặc vào.
Từ hôm qua đến giờ vết thương của hắn nhói đau liên tục.
Chính vì thế hắn mới cấm không cho phép bất kỳ ai được bước chân vào đây.
Tất cả người làm trong biệt thự này trên danh nghĩa là người của hắn, thực chất bọn họ chính người của các trưởng lão cài vào để giám sát hắn.
Chính vì thế hắn không thể tin tưởng ai được.
Thấy Mạc Hàn đang từ từ xỏ tay áo, Tư Vân vội chạy đến giúp.
Một loạt động tác thành thục của cô khiến Mạc Hàn nhất thời có chút ngây người.
Từ trước đến nay, chưa từng có 1 người nào dám động vào hắn.
Một phần vì thân phận của hắn cao quý, mặt khác, có rất nhiều tin đồn không đúng khiến hắn trở thành 1 cái tên gì đó rất đáng sợ ở đây.
Mạc Hàn sử dụng năng lực muốn xem Tư Vân đang nghĩ gì.
Nhưng, hắn cảm thấy sai lầm khi đã tận tai nghe những suy nghĩ trong đầu cô.
- Cô...!Không thể nào bớt suy nghĩ xấu xa lại sao?
Tư Vân cười cười, rồi ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hàn.
- Ai bảo anh đẹp quá chứ? Ai gặp anh chả có suy nghĩ đen tối.
Không ngoại trừ tôi đâu.
Cô đỡ Mạc Hàn ngồi xuống ghế, nhìn vào vết thương trên cơ thể hắn thì có chút thấy đau hộ.
Thế là, Tư Vân liền đưa ra lời đề nghị.
- Hay để tôi thay băng cho anh nhé.
Vết thương của anh hình như bị nứt ra kìa.
- Không cần.
Nhưng Mạc Hàn không biết hắn càng từ chối thì Tư Vân lại càng làm tới.
Cô chạy đi tìm hộp sơ cứu, lát sau quay lại không nói không rằng bắt đầu vạch phần áo choàng tắm phía trên của hắn xuống và băng bó.
- Cô...
Mạc Hàn mệt đến nỗi không buồn muốn nói nữa.
Hắn mặc cho người phụ nữ này muốn làm gì thì làm, hắn không thèm quản.
Tư Vân rất nhanh đã thay băng xong cho Mạc Hàn.
Đến chính hắn cũng chẳng hiểu nổi tại sao bản thân lại không ném cô ra như những người khác.
Nếu là bác sĩ hay bất kỳ ai dám chạm vào người hắn thì họ hoặc sẽ bị gãy xương, hoặc bị hắn ném ra ngoài không thương tiếc.
Thế mà cái người phụ nữ mặt trơ mày trẽn này vẫn bình an vô sự.
Mạc Hàn cảm thấy bản thân vì bị thương quá nặng nên đã ảnh hưởng đến các dây thần kinh mất rồi.
Thu dọn lại đồ một chút, Tư Vân mỉm cười nói.
- Đã xong.
Mạc gia chủ, anh xem.
Có phải là tôi băng bó khéo lắm không?
Mạc Hàn nhìn vết thương đã được cô băng bó tỉ mỉ thì chỉ lạnh nhạt buông 1 câu.
- Tạm được.
Tư Vân thì chộp lấy thời cơ ngay.
- Vậy anh cho tôi phép tôi được ở lại đây đi.
Ít ra...!Tôi sẽ phải quay về cái nơi giam giữ nô lệ đó...
Lúc này, Tư Vân bày ra một bộ dạng vô cùng đáng thương mà hướng đến nhìn Mạc Hàn.
Còn hắn thì không thể nào nhìn cô nổi nữa.
Thế là hắn lập tức quay mặt đi tùy ý trả lời.
- Cô muốn làm thế nào thì làm.
Nghe được câu này, Tư Vân biết là Mạc Hàn đã ngầm đồng ý.
Cô kích động đến nỗi muốn lao đến ôm lấy cổ của hắn.
Tuy nhiên, bàn tay đang ở giữa không trung thì khựng lại bởi vì cái nhìn đầy cảnh cáo của hắn.
Tư Vân cười cười rồi thu tay lại ngay, còn không quên khen ngợi.
- Nghe bọn họ gọi anh là