Mạc Hàn vốn định xóa đi kí ức hôm nay của Tư Vân.
Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn dừng tay lại.
Hắn không thể nào nhẫn tâm đối với cô như vậy.
Lần trước hắn đã ra tay xóa đi trí nhớ khi đó của cô rồi.
Hắn không thể tiếp tục như thế nữa.
Sức mạnh này của hắn mặc dù hiệu quả nhưng vẫn có nhược điểm, nếu như lạm dụng nó quá mức với người khác thì nhất định sẽ khiến cho người đó mất hết cả toàn bộ trí nhớ.
Vả lại, nếu như ý chí của người đó mạnh thì cho dù có bị hắn xóa trí nhớ thì ngày nào đó cũng sẽ dần hồi phục mà thôi.
Vậy là đêm hôm ấy, Mạc Hàn đã ôm Tư Vân chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Mạc Hàn đã rời nhà từ rất sớm.
Chính vì thế mà khi Tư Vân tỉnh lại đã không thấy hắn đâu rồi.
Việc đầu tiên khi cô rời giường đó chính là mở ngăn kéo tủ, lấy ra 1 cuốn sổ rồi xem những gì bản thân ghi trong đó.
Từ sau khi đến đây, cô đã biết huyết tộc có khả năng xóa đi 1 phần trí nhớ của ai đó.
Chính vì thế mà mỗi ngày cô đều lén ghi hết tất cả dữ nổi bật xảy ra, để bản thân còn biết.
Cuốn sổ mà Tư Vân mở ra khá dày.
Có những dữ kiện cô nhớ, có những dữ kiện cô lại không nhớ gì, hiển nhiên là hôm đó cô đã bị xóa trí nhớ.
Hôm qua, cô cứ tưởng Mạc Hàn sẽ xóa đi trí nhớ của cô nhưng không, hắn không hề làm vậy.
Dù như thế, Tư Vân vẫn thở dài ghi chép lại dữ kiện đã xảy ra ngày hôm qua.
Đột nhiên, cô khựng người lại một lúc, tay dần sờ lên môi của mình.
Tối qua, cô và Mạc Hàn đã hôn nhau?
Vốn cô chỉ muốn lợi dụng hắn để có thể thoát khỏi nơi này mà thôi.
Thật không ngờ, hắn lại rung động thật.
Tư Vân rất sợ hắn sẽ đọc được suy nghĩ của mình nên ở trước mặt của Mạc Hàn chưa từng có suy nghĩ xấu nào.
Với sự việc ngày hôm qua, Tư Vân càng khẳng định hơn việc gia thế của Mạc Hàn không hề đơn giản.
Tư Vân từ từ đứng dậy, sau đó đi về phía cửa sổ, nhìn mọi thứ từ trên xuống.
Nếu hỏi cô có tình cảm với Mạc Hàn không thì cô thừa nhận cô có chút rung động trước nhan sắc của hắn.
Nhưng nếu nói yêu đến đau đớn tâm can thì không phải.
Ngày hôm qua, khi Mạc Hàn trơ mắt nhìn cô sắp bị bóp cổ, cô đã lóe lên 1 suy nghĩ hận hắn.
Nhưng cô lại từ từ bình tĩnh suy ngẫm lại, hắn cũng không có làm gì cô cả.
Dù sao nhìn cái cảnh hôm qua, ai cũng có thể biết Mạc Hàn cũng phải chịu sự điều khiển của những người đó.
Hắn cũng rất đáng thương.
Vì thế hôm qua cô đã cho hắn cái ôm an ủi.
Tư Vân rất biết thức thời, biết đâu là điểm dừng tốt.
Cô cũng biết bản thân không thể yêu Mạc Hàn được.
Dù sao hai người chính là 2 chủng loại khác nhau.
Hơn thế nữa, tuổi thọ của con người rất ngắn.
Nếu như ngày nào đó cô già đi mà Mạc Hàn vẫn cứ trẻ đẹp như thế thì cô cũng sẽ rất đau khổ.
Dù thích hắn đấy nhưng hai người vốn như 2 đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau được.
Tư Vân đã ở trong phòng cả ngày hôm đó.
Nhưng điều khiến cho cô bất ngờ, đó chính là có mấy người giúp việc lại đem đồ ăn vào phòng cho cô.
Còn ân cần hỏi khi nào dùng xong thì cứ gọi họ vào dọn dẹp.
Cô biết cái đám người này đương nhiên là sẽ không có tốt