Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Muốn trách thì trách đoạn Weibo Lộ Tinh Vũ réo tên Thịnh Li vào, nếu không Thịnh Li đã ở yên ngoan ngoãn đóng cửa quay phim, cũng không bị liên lụy bởi tin nhảm nhí đó và cũng không cần lo lắng bọn chó săn rình rập chụp trộm. Hiện tại tình thế ép buộc, không thể không cẩn thận đề phòng, xe bảo mẫu nhất định không thể chạy thẳng vào tiểu khu.
Thịnh Li và Viên Viên đi thang máy xuống tầng B1, lão Lưu đã đợi sẵn trong xe bảo mẫu, bên cạnh là chiếc xe dã ngoại của Ngụy Thành, chiếc xe rất to, vừa hay có thể che chắn tầm nhìn.
Hai phút sau, xe bảo mẫu xuất phát.
Nửa phút sau, chiếc SUV màu đen chầm chậm nối đuôi theo sau.
Ba phút sau, Thịnh Li vòng ngược ra trước chiếc xe việt dã, kéo thấp vành mũ rồi đi ra khỏi bãi đổ xe.
Cô đang đứng bên đường quét mã (2) một chiếc xe đạp.
(2)Xe đạp công cộng ở Trung Quốc quét mã QR để sử dụng.
Tin được không? Một nữ minh tinh đang hot như Thịnh Li, nửa đêm nửa hôm vì muốn đến thăm bệnh em trai phải đứng đường quét mã xe đạp công cộng.
Lần cuối cùng đi xe đạp là lúc ghi hình cho một chương trình tạp kỹ. Cô bỏ túi thuốc vào giỏ xe, trèo lên xe đạp, mới đầu còn chưa quen, lảo đảo đạp xe băng qua đường.
Vỉa hè vào đêm vắng hoe, gần như không thấy bóng người, bóng cây lay động theo gió, đèn đường lúc tỏ lúc mờ. Đã rất lâu rất lâu Thịnh Li không lang thang trên đường một mình nửa đêm kiểu này nên cô chợt thấy sợ. Tai nghe bluetooth nhét trong tai truyền đến giọng nói Viên Viên: “LiLi, chị đến đâu rồi?”
Xa xa Thịnh Li nhìn thấy có vài chiếc xe, dần dần bình tĩnh lại đạp về phía trước, “Chị xuất phát rồi, chị nhìn thấy xe của chúng ta ở phía trước, không có chuyện gì đâu.”
15 phút sau, Thịnh Li đậu xe dưới toà nhà Dư Trì thuê phòng.
Tầng cao nhất của toà nhà cũ kỹ này là tầng mười hai, không có thang máy, đèn cảm biến âm thanh không nhạy lắm. Lúc Thịnh Li giẫm chân lên cầu thang, cô bị chính bản thân làm cho cảm động. Hao tâm tổn sức, chịu trăm ngàn vất vả mới đến được đây, nếu như lát nữa Dư Trì trưng ra bộ mặt lạnh nhạt.
Cô sẽ…
Sẽ mạnh bạo thẳng tay, cưỡng đoạt dân nữ!
Thịnh Li leo đến tầng mười, dựa vào tường thở hồng hộc nói vào tai nghe: “Viên Viên chị tới nơi rồi, tối nay về sẽ phát cho em một bao lì xì nha.”
Cái công cụ bằng người (3) Viên Viên bô lô ba la vài câu trong điện thoại, thành công thoái lui ngắt máy.
(3)Nguyên gốc 工具人: chỉ một người không biết hoặc không cam tâm tình nguyện bị người ta lợi dụng, nhờ vả.
Thịnh Li thở hổn hển, cởi áo sơ mi nhét vào túi toan giơ tay gõ cửa, sau khi nghĩ lại thì đổi sang gọi điện, di động đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy.
Trong điện thoại, giọng Dư Trì vừa thấp vừa khàn, có phần cáu kỉnh khi bị đánh thức: “Ai?”
Thịnh Li: “…”
Đang ngủ sao, rõ ràng là giọng nói gắt gỏng khi bị dựng dậy.
Vài giây sau, Thịnh Li dịu dàng cất lời: “Dư Tiểu Trì, mở cửa cho chị.”
Trong căn phòng mờ tối, Dư Trì nằm trên giường sửng sốt mất mấy giây, cậu bật người dậy, hạ điện thoại xuống nhìn màn hình.
Nửa đêm hôm qua phát sốt một trận, khàn giọng tắt tiếng, sợ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim, buổi chiều cậu đã đến bệnh viện truyền nước, hy vọng có thể nhanh chóng khỏi bệnh.
Hơn tám giờ tối mới về nhà, nuốt vội vài viên thuốc rồi lăn ra ngủ, bây giờ đầu óc vẫn hơi choáng váng, nhìn thấy hai chữ “Thịnh Li” trên màn hình, phút chốc cả người bừng tỉnh.
23 giờ 28 phút khuya.
Dư Trì bật chiếc đèn đầu giường, đứng dậy bước xuống giường, căn phòng rất nhỏ, từ phòng ngủ đi ra hai bước là đến cửa nhà. Cậu đứng cạnh cửa, cách âm của căn phòng cũ này không tốt lắm, hành lang có động tĩnh gì đều có thể nghe rõ.
Người ngoài cửa giậm giậm chân, một chút ánh sáng lọt qua khe cửa.
Trừ lúc quay phim, Thịnh Li chưa từng đến một dãy lầu cũ kỹ như thế này. Đèn vừa tắt đã có cảm giác u ám rờn rợn, điều quan trọng là ở đây có muỗi!!! Cô lại giậm chân, biết người bên trong đã tỉnh, bèn giơ tay gõ cửa: “Mau mở cửa, ngoài đây có muỗi.”
Dư Trì nhìn thoáng qua khe cửa, dựa vào tường cười không thành tiếng, hạ thấp giọng hỏi: “Muốn vào sao?”
Thịnh Li: “…”
Cô chợt nhớ đến cái ám hiệu khùng điên ngốc xít kia, không phải tên nhóc này thật sự muốn trao đổi ám hiệu rồi mới mở cửa cho cô đấy chứ?
Đã bệnh tật như này mà vẫn thù dai ghê?
Cô giả vờ đáng thương nói: “Tôi chật vật đủ đường mới tới được đây mà, cậu mau mở cửa đi, năn nỉ mà.”
“Hình như chị quên gì rồi?” Dư Trì nhàn nhã nhắc nhở cô, bởi vì cổ họng khan tiếng nên nghe có tí lưu manh, “Tôi đã từng nói, nếu chị muốn đến tìm tôi thì nhớ trao đổi ám hiệu.”
Thịnh Li: “…..”
Cô nhìn trân trân vào cánh cửa sắt nặng nề trước mặt, than thở với ông trời.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra một điều, trêu chọc người ta, có ngày phải trả giá.
Cô gượng cười: “Ám hiệu gì chứ?”
Dư Trì: “Ám hiệu là do chị đặt, quên rồi sao?”
Thịnh Li: “…..”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc đó cô chỉ muốn chọc cậu thôi nên mới cố ý nói ra cái ám hiệu như vậy.
Dư Trì dán mắt vào cửa, lạnh mặt cười cợt: “Hay là nhiều ám hiệu quá, nên quên mất đã trao đổi ám hiệu gì với tôi?”
“Nói gì vậy? Chị chỉ đặt ám hiệu với cậu thôi.” Thịnh Li cười nhẹ một tiếng, khom lưng gãi gãi bắp chân, nếu còn tiếp tục đứng đây cô sẽ bị mấy con muỗi cắn cho sưng vù hai chân mất, đành phải cúi đầu nhận thua ——
“Chít, chít chít chít chít!”
“Được chưa? Vừa lòng chưa?”
“Mở cửa cho chị, còn không mở là chị báo cảnh sát đấy.”
Dư Trì cong cong khoé môi, ấn mở công tắc bên tường, tiến lên một bước mở cửa.
Cửa vừa hé mở, Thịnh Li chợt nghe thấy một tiếng “cạch” từ cánh cửa sau lưng cô, kèm theo tiếng càu nhàu của một người đàn ông trung niên: “Ai ở ngoài chít chít chít vậy?”, cánh cửa đằng sau mở đột ngột, Thịnh Li cuống lên, sợ người đàn ông đó nhìn thấy, cửa phòng Dư Trì vừa mở cô đã nhanh chân chen vào, bổ nhào vào lòng Dư Trì ôm chầm lấy cậu, Dư Trì giật mình lùi về sau một bước.
Người đàn ông đối diện đang vịn tay nắm cửa trố mắt nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau vài giây, Dư Trì phản ứng nhanh, vội ôm Thịnh Li, nâng tay phải đè lên sau cửa bao bọc lấy cô, cùng nhau ép lên cánh cửa.
Rầm——
Một tiếng động rất lớn.
Vang vọng to rõ trên hành lang cũ kỹ vắng vẻ về đêm, nếu như chưa ngủ, có lẽ tất cả mọi người trong tòa nhà này đều có thể nghe thấy.
Yên lặng hai giây.
Người đàn ông đối diện quay ra nói móc mẽ rồi giải thích với vợ mình: “Nửa đêm nửa hôm tôi nghe thấy tiếng chít chít chít gì đó trước cửa, rồi nói muốn báo cảnh sát, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì. Thì ra là cô bạn gái của cậu đẹp trai nhà đối diện đến tìm cậu ấy. Cặp tình nhân chơi trò tình thú gì cũng được nhưng phải có giới hạn chứ, nửa đêm nửa hôm rồi còn làm phiền người dân, có biết không?”
Dứt lời ông ta đóng sầm cửa.
Cả người Thịnh Li bị Dư Trì đè lên cửa, nhịp thở ngắt quãng, tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn Dư Trì.
Dư Trì vẫn ôm cô, cậu cụp mắt nhìn khuôn mặt cô, đáy mắt chất chứa những cảm xúc phức tạp.
Cậu hất nhẹ khoé môi, buông bàn tay đang đặt trên eo cô xuống, vừa định đứng thẳng người lên, Thịnh Li chợt vòng tay quanh cổ cậu, ngẩng khuôn mặt nhỏ, giương đôi mắt hoạt bát xinh đẹp mê hoặc nhìn cậu. Giọng cô nhỏ xíu, ngữ khí trêu ghẹo: “Làm gì vậy anh đẹp trai? Bạn gái anh lặn lội vượt khó đến tìm mà anh cứ lạnh nhạt như vậy là không được nha.”
Dư Trì: “…..”
Cậu cúi đầu nhìn cô, thanh âm khàn khàn: “Vậy chị muốn tôi phải thế nào? Làm gì mới không bị coi là lạnh nhạt, chị dạy tôi đi?”
Mấy chữ “Chị dạy tôi đi” thật sự ngứa ngáy tâm can mà.
Thịnh Li ngợp trong hơi thở sạch sẽ của thiếu niên, tim đập bình bịch, không biết có phải vì đang bệnh hay không, cô cảm thấy thái độ của Dư Trì so với lúc trước càng thêm dung túng. Cô nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của cậu, nhớ tới mục đích bản thân vất vả đến đây, không chỉ là để nhìn thấy cậu, mà còn muốn nhân lúc cậu cô đơn, trống trải nhằm hạ gục cậu dưới tay sao?
Thế là, cô cười ngọt rồi nhích gần tới, khẽ trêu ghẹo: “Đương nhiên là hôn
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dư Trì nhìn khuôn mặt chìm trong vẻ khó tin của cô, quả nhiên cô lại trêu đùa cậu, cậu cười lạnh gỡ tay cô xuống, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thịnh Li hoàn hồn trở lại, đây là vừa đồng ý liền trở mặt không muốn nhận người nữa phải không? Cô vội vàng ôm cổ cậu. Dư Trì mất kiên nhẫn quay đầu lại, chóp mũi lướt nhẹ qua mặt cô, hai người hít sâu một hơi, rồi nhìn sâu vào mắt đối phương.
Cảm xúc ùa về như buổi tối trong xe, môi của người ấy gần kề trong gang tấc, hơi thở đan cài vào nhau, chỉ cần một bên chủ động là có thể môi chạm môi.
Thịnh Li choàng qua cổ cậu, cụp mắt nhìn đôi môi mỏng của cậu, cô khẽ ngước lên, chạm nhẹ vào môi cậu như chuồn chuồn lướt nước. Dư Trì nhìn chiếc bóng mờ mờ phủ dưới hàng mi của cô, giọng nói trầm khàn lại ngoan ngoãn nhắc nhở: “Tôi bị cảm.”
Tim Thịnh Li đập rất nhanh, giọng nói mang theo ý cười trêu ghẹo: “Vậy cậu hôn tôi một cái, xem thử có bị lây bệnh không?”
Giây tiếp theo, cô lập tức bị đè lên lưng ghế sofa, hơi thở gấp gáp của Dư trì đổ ập xuống, mang theo một chút lỗ mãng và tức giận, cậu trằn trọc hôn lên môi cô.