Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thịnh Li nhanh chóng tìm thấy super topic, thoạt nhìn lượng fans chỉ có hơn hai trăm người, hơn nữa độ cày số liệu của fans cũng rất hẻo, ngay cả một video do fan làm hay fan art, fanfic cũng không có, nhất thời cảm giác lạnh lẽo như đang ở vòng Bắc Cực đánh úp lấy cô, cô buồn buồn hỏi Viên Viên: “Sao có ít người ship vậy? CP Phong Sinh Thuỷ Khởi có tới tận mấy vạn fans cơ mà.”
“Bởi vì khó có thể chấp nhận được, mọi người đều ship CP Vân Lan Sinh và Dương Lăng Phong thôi.” Viên Viên bĩu môi, “Dù gì thì Tinh Thịnh CP đã tồn tại lâu đời rồi, lượng fans rất hùng hậu, hơn nữa Dư Trì và anh Tiểu Lộ là đối thủ của nhau, fans hai nhà hở tí là choảng nhau ngay, nếu ai ship CP Lí Ngư trên Weibo thì nên chuẩn bị tâm lý bị fan vào táp đi, họ sẽ bám riết lấy chị đến khi chị xóa bình luận, xoá Weibo mới thôi.”
Đã lâu lắm rồi Thịnh Li không vào xem super topic của Tinh Thịnh CP nữa, tởm lợn thật sự.
Viên Viên nói thêm: “Chị không biết đâu, super topic của Tinh Thịnh CP ngày nào cũng mắng Dư Trì, nói Dư Trì cướp tài nguyên. Nếu mà Lí Ngư CP lớn mạnh, cái đám hề loi nhoi ấy sẽ nhục mạ Dư Trì cướp bạn gái của anh Tiểu Lộ cho xem, việc này quá ư bôi nhọ Dư Trì nên mọi người đều nhịn không dám ship….”
Nếu không phải vì Thịnh Li, rất có khả năng Dung Hoa sẽ giở trò bôi xấu Dư Trì, chẳng hạn như tung tin Dư Trì chen chân vào chuyện tình cảm của Tinh Thịnh CP.
Đến cả fan CP còn ít đến đáng thương như vậy, có vẻ như mọi người không yêu thích bọn họ rồi.
“Viên Viên, chị nhớ ban đầu lúc chị ở bên Dư Trì, em có thích cậu ấy đâu, sao nhoáng cái lại thay đổi tính nết?” Thịnh Li từ tốn lướt Weibo vài phút rồi ngẩng đầu nhìn Viên Viên, “Là vì bây giờ cậu ấy nổi tiếng rồi? Hay là vì bây giờ cậu ấy quá đẹp trai?”
Viên Viên lắc đầu nguầy nguậy: “Trước giờ em luôn thấy cậu ấy đẹp trai mà, đương nhiên bây giờ càng đẹp hơn. Cơ mà hồi ấy em cảm thấy cậu ấy không xứng với chị thật, nếu đổi thành người khác, người ta cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Đằng nào thì lúc đó Dư Trì chỉ là một học sinh cấp ba mới tốt nghiệp, khoảng cách giữa cậu ấy và chị rất lớn.” Cô nàng e dè nhìn Thịnh Li, đắn đo nói tiếp, “Cũng có thể vì mấy năm nay cậu ấy đã trở thành một người quá ưu tú quá chói mắt, em nhìn ai cũng thấy không bằng cậu ấy, cũng cảm nhận được rằng trong số những người theo đuổi chị, chẳng có ai thương chị như cậu ấy, cậu ấy vẫn là người xứng với chị nhất…”
Còn có một câu, Viên Viên không dám nói—— Điều quan trọng nhất là, em cảm thấy chị vẫn còn thương cậu ấy.
Ngay cả Viên Viên cũng cho rằng “Không ai sánh bằng Dư Trì” ư?
“Em nói sai rồi, giữa chị và Dư Trì là chị theo đuổi cậu ấy.” Bỗng Thịnh Li cảm thấy bất lực, cô gượng cười nói, “Đã chia tay lâu lắm rồi, những gì em ship đều là đường hết hạn (3).”
(3)Đường hết hạn: ám chỉ những cặp đôi đã đường ai nấy đi.
Thà rằng đừng nói, vừa nói xong Viên Viên đã cảm thấy xót xa vô ngần, chợt nhớ về những ngày thuở còn cắn đường ấy, cô nàng ủ ê: “Vậy cũng không thể… không thể cho em ship lại một lần nữa sao?”
Thịnh Li cười nhạt: “Em muốn chị theo đuổi Dư Trì? Hay em đang trông chờ Dư Trì quay lại theo đuổi chị?”
Viên Viên đâu dám nói gì, liếng thoắng lắc đầu.
Hai điều này đều không thể xảy ra.
Quá thảm, lẽ nào CP cô ship có kết cục BE (4) sao?
(4)BE: Bad ending: kết thúc không có hậu.
Hai người lặng thinh trong phút chốc, Thịnh Li rầu rĩ buông điện thoại, buộc bản thân phải bàn vào chuyện chính: “Viên Viên, gần đây chị đã tìm được một trợ lý mới thích hợp rồi, em không cần ngày ngày phải ở cạnh chị đâu, đã làm trợ lý bao nhiêu năm nay rồi, cũng nên đổi sang làm người đại diện thôi.”
“Hả?” Viên Viên ngơ ngác, “Nhưng em không muốn làm người đại diện.”
Thịnh Li nhoẻn miệng cười: “Em đã 28 tuổi rồi, cũng đã làm trợ lý suốt sáu bảy năm, còn tiếp tục làm nữa sẽ làm lỡ dở em mất.”
Viên Viên lẩm bẩm: “Em không có tham vọng vậy đâu, cũng không muốn dẫn dắt người khác…”
“Vậy em có thể làm việc khác, chẳng hạn như học thêm một thứ gì đó. Sau khi hết hạn hợp đồng chị sẽ có phòng làm việc riêng, nhưng lại chẳng có mấy người có thể tin tưởng, em không muốn giúp chị quản lý phòng làm việc sao?” Thịnh Li chớp mắt, véo một cái lên khuôn mặt Viên Viên, “Giá trị của em bây giờ cao hơn trợ lý rất nhiều, Viên… của chị.”
Còn một chữ Viên đã kịp thời nuốt xuống, haizz, nói riết quen miệng mà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Rốt cuộc Viên Viên cũng bị khơi dậy một chút nhiệt huyết, nhưng vẫn cò kè mặc cả: “Năm sau rồi hẳn đổi được không?”
Thịnh Li nhất thời không nói nên lời, đứng dậy dùng ngón tay dúi nhẹ vào trán cô ấy: “Em đúng là con cá ướp muối (5)!”
(5)Cá ướp muối: Ví những người không có ước mơ, hoài bão chẳng khác gì một con cá ướp muối.
Vậy coi như là đồng ý rồi.
Những tập kịch bản mà Dung Hoa đưa cho cô, Thịnh Li đều đã xem qua một lượt và nhìn trúng kịch bản của một bộ điện ảnh chỉ mới có dàn ý, mang tên Từ Viện. Phim lấy bối cảnh vào những năm 1990 đến đầu những năm 2000, cốt truyện khá bi thương, nhưng tình tiết và tính cách nhân vật được xây dựng rất có chiều sâu.
Thịnh Li muốn nhận bộ phim này nhưng Dung Hoa không đồng ý: “Bộ phim này thiên về hướng văn nghệ, nhìn chung doanh thu phòng vé của phim văn nghệ không cao, Tôi đã từng yêu một người như thế là bộ phim điện ảnh đầu tiên em đóng vai nữ chính, có rất nhiều yếu tố hợp lại mới tạo nên doanh thu phòng vé cao. Nhưng Từ Viện có thể được xem là phim đề tài nữ chủ (6), ngoài ra còn có hai nam chính, trừ phi có hai Ảnh đế tham gia bộ phim này với em, còn không thì doanh thu phòng vé không thể vượt quá 500 triệu, em cảm thấy đoàn phim có đủ khả năng để mời hai Ảnh đế tham gia không?”
(6)Nữ chủ là đề tài phim nói về nhân vật nữ chính vô cùng thông minh, lanh lợi, lương thiện, luôn độc lập trong cuộc sống thay vì dựa dẫm vào sự bảo vệ nam chính như các phim ngôn tình thế hệ trước.
“Em không nghĩ tới doanh thu phòng vé, em chỉ đơn giản là thích cốt truyện này.” Thịnh Li kiên định nói, “Doanh thu phòng vé cao hay thấp không quan trọng, em vẫn muốn thử sức.”
“Ban đầu kịch bản này tìm tới Hồng Nghiên, nhưng cô ấy từ chối rồi nên mới tới tay chị. Hồng Nghiên đã từng hai lần nhận giải Ảnh hậu, đến cô ấy còn từ chối, điều đó cho thấy cô ấy không đánh giá cao kịch bản này”, Dung Hoa hít sâu một hơi, “Sớm biết vậy chị đã không đưa em xem. Chị vừa nhận thêm hai kịch bản, em cứ xem trước đi rồi hẳn suy nghĩ xem nên chọn cái nào.”
Nữ chính của Từ Viện tên là Từ Viện, câu chuyện mở đầu lúc Từ Viện 17 tuổi, hai nhân vật nam chính một người 14 tuổi, một người 18 tuổi, kéo dài đến mười ba năm sau, lúc Từ Viện gặp lại hai người đàn ông ấy, cô đã 31 tuổi.
Năm nay Hồng Nghiên 32 tuổi, từng hai lần nhận giải Ảnh hậu, xét về sự từng trải và tuổi tác, quả thật cô ấy rất thích hợp với vai nữ chính này.
Cho dù bộ phim có khai máy vào năm sau thì Thịnh Li cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, thật sự thì tuổi tác của cô khá chênh lệch. Thịnh Li rất thích nhân vật này, tuy vẫn luôn trăn trở nhưng cô kiên quyết trả lời Dung Hoa: “Em vẫn muốn đóng Từ Viện.”
Đạo diễn của Từ Viện là Trần Uyên, đã nhiều năm liền ông không có tác phẩm. Tác phẩm gần đây nhất đã ra mắt cách đây bảy năm. Sáu năm trước ông mắc bệnh ung thư gan, dù đã chữa khỏi nhưng sức khỏe của ông không được tốt lắm, mấy năm nay vẫn đang chăm sóc và bồi bổ cơ thể. Tác phẩm của Trần
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu là thật? Cô phải làm sao? Nghĩ thế nào đi nữa thì việc cùng nhau ghi hình suốt ba ngày hai đêm sẽ rất dằn vặt, nhưng… lại khó lòng đè nén sự thấp thỏm chờ mong từ tận đáy lòng.
Nhưng mà, định luật Murphy (6) sẽ không bắt nạt cô đâu, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.
(6)Nguyên lý chung của ĐL này: Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.
Hôm ghi hình, Thịnh Li đứng ở cửa nhà hàng, xe đưa đón khách mời của ê- kíp chương trình vững vàng đỗ trước mặt cô, cửa xe ở hàng ghế sau bật mở, trước tiên là một người trông quen ơi là quen bước xuống. Người đó thấy cô thì vui mừng khôn xiết, nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Chị ơi, đã lâu không gặp.”
Thịnh Li ngỡ ngàng, lời chào mở đầu này năm ngoái cô đã từng nghe, người trước mặt cô có quan hệ rất tốt với cái người đó. Cô nhìn Từ Dạng đã ba năm không gặp, nhoẻn miệng cười: “Em trai Từ Dạng, cũng không phải là đã lâu không gặp, lúc trước chị có theo dõi em tham gia show tuyển chọn mà, chị còn vote cho em nữa.”
Vừa dứt lời, lại có người từ trên xe bước xuống, chiếc xe có ba hàng ghế, có lẽ cái người này đang ngủ ở hàng ghế cuối nên mới xuống xe chậm hơn.
Trên tay cậu cầm chiếc mũ bucket đen, gương mặt ngái ngủ giống như vừa mới tỉnh dậy, trông khá là cáu kỉnh.
Dư Trì thản nhiên đội mũ lên đầu, nhìn Từ Dạng trước, sau đó mới nhìn sang Thịnh Li, khóe miệng nhếch lên: “Chị LiLi.”
Thịnh Li: “….”