Bởi vì hôm nay Sầm Mặc Tiêu thực săn sóc, để Lục Tử Cẩn trong lòng nổi lên phỏng đoán. Bữa cơm này nàng ăn đến ngũ vị tạp trần, nàng nghĩ có lẽ bản thân nên chủ động cùng Sầm Mặc Tiêu nói chuyện, xem nàng ấy rốt cuộc muốn từ trên người chính mình được đến cái gì.
Cơm nước xong, Lục Tử Cẩn lên lầu, nàng ngồi ở thư phòng xử lý một chút email công tác, nghe được nơi phòng ngủ truyền đến động tĩnh mở cửa, Sầm Mặc Tiêu hẳn là đã tắm rửa xong.
Nàng vào phòng liền nhìn đến Sầm Mặc Tiêu tóc dài ướt át rối tung, trong tay cầm khăn lông chà lau tóc. Đối phương dưới chân mang dép lê, có thể rõ ràng nhìn đến trên mu bàn chân trắng nõn nổi lên mạch máu màu xanh lá, dáng vẻ Sầm Mặc Tiêu lúc này tinh tế mà nhu nhược.
Lục Tử Cẩn nghĩ nghĩ liền đứng lên, đi phòng tắm cầm máy sấy, nàng nâng nâng tay nhìn Sầm Mặc Tiêu: "Tóc làm khô sẽ tương đối hảo, trong phòng điều hòa mở ra dễ dàng cảm lạnh."
Sầm Mặc Tiêu nhăn nhăn mày: "Em không thích thổi tóc." Nàng một đầu tóc đẹp thập phần mượt mà, mái tóc đen dài như dòng suối, thực làm người hâm mộ, chính là thổi khô sẽ tốn thời gian.
Lục Tử Cẩn đi qua ghim điện máy sấy, vẫy vẫy tay: "Em lại đây, chị thổi cho em."
Này hành động quen thuộc giống như các nàng đã ở bên nhau thật lâu.
Sầm Mặc Tiêu kinh ngạc hơi nhướng mày, nhưng cũng không cự tuyệt, nhanh nhẹn mà đi qua ngồi xong.
Lục Tử Cẩn điều chỉnh tốt độ gió độ ấm, cho nàng thổi một chút: "Độ ấm thích hợp sao?"
Sầm Mặc Tiêu ừ một tiếng, bên tai máy sấy ong ong tiếng vang vờn quanh, Lục Tử Cẩn ngón tay nhẹ nhàng khảy sợi tóc của nàng, ngẫu nhiên từ giữa làn tóc xuyên qua, Sầm Mặc Tiêu có thể rõ ràng cảm giác đến đối phương đầu ngón tay lực đạo, thực thoải mái.
Không thể không nói Sầm Mặc Tiêu có một đầu tóc đen xinh đẹp, chất tóc nhu thuận lại nồng đậm, Lục Tử Cẩn nhịn không được cảm khái: "Tóc của em đen dày lại mượt mà, thật khiến người hâm mộ."
Sầm Mặc Tiêu không khỏi buồn cười: "Màu tóc của chị cũng rất đẹp, hẳn là không cần hâm mộ em."
Lục Tử Cẩn vui đùa nói: "Phải biết rằng trước kia, tóc của chị cùng em không sai biệt lắm, em nhìn xem hiện tại." Lúc nói chuyện, mấy lọn tóc dài màu hạt dẻ của nàng trượt xuống, đong đưa trên bờ vai của Sầm Mặc Tiêu.
Hai người câu được câu không trò chuyện, cũng không chê máy sấy tạp âm quấy nhiễu. Sầm Mặc Tiêu nghĩ đến cái gì, hỏi một câu: "Đêm nay đồ ăn có vừa miệng không?"
Lục Tử Cẩn trong tay động tác một đốn, theo sau dường như không có việc gì mà tiếp tục thổi, "Khá tốt, Lưu tẩu tay nghề không tồi, làm đều là món chị thích ăn."
"Vậy là được rồi, phía trước em thấy chị ăn uống đều không tốt." Dứt lời Sầm Mặc Tiêu liền không tiếp tục đề tài này, cùng người thông minh nói chuyện, chỉ cần gợi lên liền dừng, đồng dạng cũng chỉ yêu cầu đi ngang qua.
Sau khi thổi tóc xong, Lục Tử Cẩn đem máy sấy thu dọn, liền an tĩnh ngồi đối diện Sầm Mặc Tiêu. Từ lúc các nàng kết hôn tới nay, ngoại trừ mặt ngoài cùng nàng ấy có chút lời nói, nàng phảng phất thật sự dung nhập vào bên trong nữ nhân tố nhã thanh lịch này. Nàng cũng không do dự, trực tiếp nói ra vấn đề của mình.
"Em từng nói sau khi kết hôn cũng có việc cần chị hỗ trợ, nhưng hôn sự này, trước mắt chị thấy mình cũng không có điểm hữu dụng đối với em, chẳng lẽ em nói trợ giúp chính là cho em một cái mặt ngoài hôn nhân sao?" Lục Tử Cẩn ngước mắt nhìn nàng, thần sắc nghiêm túc.
Sầm Mặc Tiêu cùng nàng nhìn nhau một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Em không nghĩ tới chị sẽ nóng vội như vậy, chẳng lẽ trước mắt không đủ sao, rốt cuộc kết hôn chỉ là chuyện tốn công vô ích thâm hụt tiền vốn?"
Lục Tử Cẩn kinh ngạc trước cái nhìn của nàng đối với hôn nhân, nhưng nghĩ lại gia thế của nàng, liền có thể lý giải. Nàng lắc lắc đầu: "Không phải, chỉ là chị cảm thấy đối với em mà nói, kết hôn cũng không phải chuyện bắt buộc."
Sầm Mặc Tiêu mí mắt rũ xuống, khẽ cười một tiếng: "Sớm hay muộn, cho dù không phải chị, cũng sẽ là người khác. Mà em đối với chị, rất có cảm giác, kia vì cái gì không chọn chị đây? Đến nỗi, chị nói mặt khác trợ giúp, Tử Cẩn chị là người thông minh, em nghĩ rất nhanh sẽ có người tới nói cho chị. Em chỉ hy vọng, đến lúc đó chị còn nguyện ý giúp em."
Lúc nàng nói đến một câu cuối cùng, nàng trong mắt ý cười trong sáng, thoạt nhìn thực vui vẻ, lại làm Lục Tử Cẩn mạc danh cảm thấy nguy hiểm.
Nếu nói buổi tối hôm nay Lục Tử Cẩn chỉ là mơ hồ cảm giác được, như vậy lúc Lý Nguyên ngầm tìm nàng, nàng cảm thấy chính mình đã chạm đến một phần bí mật kia rồi.
Lúc nàng nhận được điện thoại của Lý Nguyên, nàng cũng không phải đặc biệt kinh ngạc, bởi vì trận hôn nhân này, nàng ít nhiều cũng tiếp xúc tới người nhà của Sầm Mặc Tiêu, vô luận có phải thiệt tình thực lòng hay không, bọn họ đối Sầm Mặc Tiêu chú ý đã tới rồi thật cẩn thận.
Cho nên Lý Nguyên gọi điện thoại tới muốn mời nàng ăn một bữa cơm, thuận tiện muốn nhờ nàng một ít chuyện liên quan đến chiếu cố Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn cũng không thể cự tuyệt.
Trước một ngày nàng đi gặp Lý Nguyên, Lục Tuần đột nhiên kêu nàng đi một chuyến đến văn phòng, nói không phải chỉ là chuyện công, còn có việc tư, hơn nữa liên quan tới Sầm Mặc Tiêu.
Trong mắt Lục Tuần, Lục Tử Cẩn chính là một quân cờ mặc cho hắn khống chế, từ ngày hắn tiếp nàng trở về nhà, hắn liền lên kế hoạch bồi dưỡng nàng để ngày sau đắc dụng, hắn tự nhận là hiệu quả thực không tồi.
"Gần nhất công tác vất vả sao? Con thoạt nhìn có chút mệt." Sau khi trao đổi xong Deo hạng mục, Lục Tuần từ ái mà quan tâm hỏi.
Lục Tử Cẩn cười lắc lắc đầu: "Chính là thay đổi chỗ ở, nên mấy ngày nay giấc ngủ không được tốt, công tác vẫn bình thường."
Lục Tuần gật gật đầu, theo sau hắn thở dài: "Tử Cẩn à, ba làm con kết hôn cùng Sầm Mặc Tiêu, có phải con rất oán trách ba không?"
Lục Tử Cẩn sửng sốt, Lục Tuần trong hồ lô đang chứa cái gì? Nàng đầu óc xoay chuyển bay nhanh, thăm dò hỏi: "Ba như thế nào nói như vậy."
"Sầm Mặc Tiêu là Lý gia con gái một, con hẳn đã biết. Nàng từ nhỏ đến lớn chính là thiên chi kiêu tử, lại là Sầm Khang Hồng ngoại tôn nữ, ở nhà thiên kiều bách sủng, làm cho tính cách có chút cổ quái, ba cũng mới biết được gần đây. Hơn nữa nàng trái tim không khỏe, tuy rằng làm giải phẫu, nhưng nghe nói cũng không như thế nào cải thiện, trước mắt có lẽ nhìn còn giống người bình thường, cứ thế mãi chỉ sợ cũng là cái đại tai hoạ ngầm. Làm con cùng nàng kết hôn, ủy khuất con." Lục Tuần trong mắt tràn đầy áy náy, phảng phất lúc trước người cao hứng phấn chấn không phải hắn.
Tựa hồ ý thức được chính mình trước sau không đồng nhất, hắn lại tiếp tục nói: "Lúc trước ba nghĩ nàng gia thế hảo, cũng không có thâm nhập hiểu biết quá nhiều về nàng, luôn cho rằng đáp ứng hôn sự này đối tiền đồ của con cùng Viễn Dương đều tốt, thẳng đến mấy ngày nay được đến một ít tin tức, ba mới biết được mình quá nông cạn."
"Không có việc gì, ba không cần thay con nhọc lòng, vốn dĩ chúng con mới quen biết nhau không lâu, kết hôn cũng không phải thật sự căn cứ vào cảm tình. Hơn nữa nàng tuy rằng kiều dưỡng một chút, lại không hề tìm con gây phiền toái, con cũng chưa từng ở Sầm gia chịu ủy khuất gì. Đến nỗi bệnh của nàng, con cũng biết." Lục Tử Cẩn vội vàng khuyên giải an ủi, mắt thấy Lục Tuần giữa những hàng chữ đang nói Sầm Mặc Tiêu không tốt, Lục Tử Cẩn trong lòng có chút bực, nhưng cũng không thể tỏ ra quá rõ ràng.
"Nàng bảo rằng đối với con nhất kiến chung tình." Lục Tuần có chút nghi hoặc hỏi.
Lục Tử Cẩn bất đắc dĩ cười: "Chẳng lẽ ba thật sự tin loại chuyện này."
Lục Tuần nghiêm túc nói: "Liền sợ là thật sự, rốt cuộc nàng thân thể hư nhược, ba không hy vọng con đầu nhập quá nhiều tình cảm ở nàng. Tử Cẩn à, con nói xem Viễn Dương chúng ta trong ngành sản xuất tiếng nói lớn cỡ nào?"
Hắn đột nhiên chuyển đề tài, Lục Tử Cẩn minh bạch hắn muốn bắt đầu tiến vào vấn đề chính, nàng giả vờ tự hỏi một chút mới thành thật nói: "Viễn Dương được công nhận là tiến bộ rất lớn trong mấy năm nay, mà tiếng nói, so với những tập đoàn hạng trung ở Trường Thanh cũng không thua kém bao nhiêu."
Lục Tuần đầy mặt ưu sầu: "Đúng vậy, mảnh đất do ba đời nhà họ Lục đánh hạ tới tay ba lại xuống dốc, may mắn có con thay ba gánh vác, đem về cho