Tiếng cười của Lục Tử Cẩn làm cho Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh đang cãi nhau ở kia đều kinh ngạc.
Tiêu Khanh lập tức ngậm miệng đón đi lên: "Tử Cẩn cậu đã trở lại, đây là người nào a." Cô nói xong liền trắng mắt liếc Lâm Mạc.
Lâm Mạc cũng tức giận: "Tôi là người nào? Tôi chưa thấy qua nữ nhân nào kiêu ngạo như cô. Cô đổ nước lên người tôi, ngược lại còn nói tôi không phải?"
Tiêu Khanh nhíu hạ mi: "Tôi đang bưng nước, nếu không phải cô hấp tấp bộp chộp đụng phải tôi, tôi như thế nào sẽ đổ nước lên người cô, tôi đều xin lỗi cô còn cáo trạng. Người ta đi đường đều ngẩng đầu ưỡn ngực, cô õng ẹo tạo dáng làm gì?"
Lâm Mạc tức điên, thật không nghĩ tới nữ nhân này nhìn khí chất ôn hòa, lớn lên cũng có chút xinh đẹp, nhưng lại là người độc miệng.
"Được rồi được rồi, nơi này là bệnh viện, các cô đừng cãi nhau ở đây. Lâm Mạc là bạn tốt của A Tiêu, Tiêu Khanh cậu đừng sinh khí, chắc có hiểu lầm gì đó, không đánh không quen nhau, hai người có thể làm quen một chút."
Sầm Mặc Tiêu cũng liên tục gật đầu: "Tiêu Khanh là bạn thân của Tử Cẩn, cũng là bạn mình, Lâm Mạc cậu đừng cãi nhau nữa."
Lâm Mạc nhìn Sầm Mặc Tiêu, cãi nhau trước mặt người bệnh quả thực không thích hợp, Tiêu Khanh cũng là trong lúc nhất thời choáng váng, hai người liếc nhau, đồng thời buông xuống tranh cãi.
"Chúng ta ngừng chiến, thực xin lỗi."
Trăm miệng một lời lúc này có vẻ buồn cười, hai người ngẩn ngơ một chút, lại nói: "Đừng học tôi nói chuyện."
"Ai học cô!", "Ai học cô!"
"Tôi nói trước!", "Tôi nói trước!"
"Quên đi, không nói nữa!", "Quên đi, không nói nữa!"
Đây dường như là cố ý đối ứng, liên tiếp mấy câu giống hệt nhau, làm hai người vừa khó thở vừa vô ngữ. Nhưng này cũng quá trùng hợp, hai người tức giận nhìn đối phương, thật sự nhịn không được, lại đồng thời bật cười.
Lục Tử Cẩn cũng nhịn không được: "Làm sao vậy, hai người hát đôi?"
Sầm Mặc Tiêu cũng cười, "Các cậu ăn ý mười phần."
Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh nhìn mắt đối phương, đồng thời khịt mũi coi thường.
Sầm Mặc Tiêu cùng Lục Tử Cẩn là vợ chồng, tình cảm lại tốt, cho nên Tiêu Khanh mới lại đây thăm bệnh, không ngờ lại đụng phải nữ nhân phong tao như Lâm Mạc.
Tuy rằng lúc đầu hai người không hợp miệng, nhưng cũng không phải đặc biệt chán ghét, trước mặt hai người bạn tốt vẫn là chịu thu liễm.
Lục Tử Cẩn rửa sạch trái cây, cắt xong liền bày ra dĩa mời hai người ăn, chính mình lấy nĩa ghim miếng táo, đút cho Sầm Mặc Tiêu.
Sầm Mặc Tiêu không thích ăn táo, Lục Tử Cẩn chỉ có thể thấp giọng hống nàng ăn mấy khối, hai người không coi ai ra gì, Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh liếc nhau, đều tràn đầy buồn bực, tại sao bọn họ lại tới đây để bị nhồi cẩu lương?
"Đúng rồi, nghe nói Lý Nguyên tình huống đang khá lên." Nhắc tới hắn, trong giọng nói Lâm Mạc hiện rõ khinh thường cùng chán ghét.
"Ừ, hắn đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ là đại não thiếu oxy nên còn mơ hồ. Hắn vậy mà đã nhặt được mạng trở về ." Sắc mặt Lục Tử Cẩn không có gì biến hóa, tiếp tục đút trái cây cho Sầm Mặc Tiêu.
"Án kiện của hắn thế nào?"
"Việc điều tra vẫn đang tiếp tục, nhưng bởi vì hắn bị thương cho nên không có biện pháp thẩm vấn. Luật sư Vạn sẽ theo dõi cuộc thẩm tra tiếp theo, trên cơ bản không có gì trì hoãn. Tội cố ý giết người, hắn trốn không thoát." Nhắc tới cố ý giết người, Lục Tử Cẩn biểu tình còn có chút nghĩ mà sợ, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Động tác trong tay nàng cũng vô thức đè nặng, Sầm Mặc Tiêu lập tức hàm hồ kêu một tiếng: "Chị làm vợ đau."
Lục Tử Cẩn phản ứng lại đây vội vàng buông tay, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Vẻ mặt Lâm Mạc giống như gặp quỷ, Sầm Mặc Tiêu khi nào mảnh mai nhuyễn manh như vậy?
"Vợ đã ăn mấy miếng táo rồi, có thể không ăn sao?" Sầm Mặc Tiêu một chút đều không cảm thấy chính mình ném hình tượng, ba ba nhìn Lục Tử Cẩn.
Lục Tử Cẩn nhìn nhìn trong dĩa còn dư lại, gật gật đầu.
Các nàng thật sự quá dính, Tiêu Khanh cùng Lâm Mạc lại một lần ăn ý mười phần: "Công ty còn có việc......"
Tiêu Khanh nhịn không được: "Có thể để tôi nói trước không?"
Lâm Mạc giật giật miệng, cuối cùng vẫn là mím lại, cô cũng muốn nói.
Cuối cùng Tiêu Khanh nói xong, lấy cớ phải rời khỏi, Lâm Mạc ở một bên liên tục gật đầu: "Tôi cũng vậy."
Hai người kia vừa đi, Sầm Mặc Tiêu liền trêu chọc nói: "Bọn họ thật giống oan gia."
Lục Tử Cẩn bật cười: "Ừm, nhưng không phải Lâm Mạc cùng với Diêu Thanh sao?"
Sầm Mặc Tiêu nghe xong thở dài: "Nói thế nào đây, nguyên bản cho rằng bọn họ tình chàng ý thiếp, nhưng Lâm Mạc tựa hồ đối Diêu Thanh thiếu chút cái gì. Nhưng cô ấy cùng với Tiêu Khanh rất có ý tứ, bất quá Tiêu Khanh hẳn là thẳng nữ đi."
Lục Tử Cẩn nhớ tới ngày đó Tiêu Khanh hẹn hò, do dự một chút: "Cô ấy giống như không thể nào thẳng."
Đề tài nghiêng lệch, Sầm Mặc Tiêu thực mau đánh gãy nàng tự hỏi, có chút ủy khuất nói: "Chị không ở nơi này, em một người rất buồn. Bác sĩ không cho em đi lung tung, chị lại đang bận, em sợ quấy rầy chị công tác."
Lục Tử Cẩn đương nhiên biết nàng không dễ chịu, bất quá vẫn thò lại gần cười nói: "Buồn sao? Nhưng lúc chị trở về, thấy có người vẻ mặt hứng thú nhìn Lâm Mạc cùng Tiêu Khanh cãi nhau, một chút đều không buồn."
Sầm Mặc Tiêu xoay chuyển đôi mắt, nghiêm túc nói: "Không giống nhau a, em một người ở bệnh viện chị lại không thể bồi em, em mới buồn." Nàng nói xong hơi có chút mất mát rũ hạ đôi mắt.
Lục Tử Cẩn trong lòng mềm nhũn: "Thực xin lỗi, bên kia có việc yêu cầu chị xử lý, không thể vẫn luôn bồi em."
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu: "Đó vốn là chuyện của em, để chị đi thu thập cục diện rối rắm, là em có lỗi với chị. À, hôm nay dự họp có người làm khó chị không?" Nhắc tới chuyện công ty, Sầm Mặc Tiêu có chút lo lắng.
"Không sao, có ông ngoại ra mặt, bọn họ đối chị ngược lại thực khách khí. Em cố gắng dưỡng bệnh, chờ thân thể tốt lên liền có thể xuất viện, trong khoảng thời gian này vất vả em, lại chịu đau nhiều như vậy."
Tuy rằng Lục Tử Cẩn hao hết tâm tư bồi bổ thân thể cho nàng, chính là lần này trọng thương đối Sầm Mặc Tiêu thương tổn rất lớn, chảy máu nhiều như vậy, lại nằm ở trên giường nhiều ngày, cả người gầy một vòng lớn, Lục Tử Cẩn nhìn đến đau lòng lợi hại.
"Thái Hòa bên kia làm sao bây giờ?" Trước đó Sầm Mặc Tiêu xuất hiện ở Thái Hòa, nàng đã thông tri triệu khai đại hội cổ đông, ngày mai chính là kỳ hạn.
Lục Tử Cẩn cười cười: "Em yên tâm, chị đều nhớ kỹ. Chị đã liên lạc với các cổ đông Thái Hòa, người muốn chuyển nhượng cổ phần chị đều đã thương lượng rồi, chị cũng gặp mặt các cổ đông còn lại. Đến lúc đó trong tay em cầm 37% cổ phần là đã có quyền khống chế tuyệt đối công ty, chị đàm phán mấy vị cổ đông cũng đều minh xác tỏ vẻ ủng hộ em, chắc chắn em sẽ đủ phiếu để trở thành tân chủ tịch. Chờ em khỏe lại, từ từ kiểm soát Thái Hòa, ba em cũng không thể làm gì."
Sầm Mặc Tiêu nhìn nàng, nhấp miệng nở nụ cười, con ngươi sáng lấp lánh: "Em thật sự cưới được người vợ tốt."
Lục Tử Cẩn nghe xong nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cho nên, lúc ấy em đáp ứng kết hôn với chị, chỉ để chị giúp em thôi sao?"
Cái cớ này hợp lý nhưng lại không có bao nhiêu thuyết phục, rốt cuộc đối phương là người trước nay mình chưa từng tiếp xúc, nếu tùy tiện cùng đối phương kết hôn, khả năng trở thành đồng bọn hợp tác còn không bằng đem vào nhà một tên trộm.
Vấn đề này trước khi các nàng ở bên nhau liền đã nói qua, nhưng hai bên đều có giữ lại, chính là nửa thật nửa giả. Sau khi ở bên nhau, Sầm Mặc Tiêu cho nàng chân thành nửa phần không giả, Lục Tử Cẩn cũng không hỏi lại, rốt cuộc đều đi qua. Nhưng trải qua quá nhiều chuyện như vậy, nghĩ đến một chút nghi ngờ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Lục Tử Cẩn, nàng vẫn là hỏi ra tới.
Sầm Mặc Tiêu vi lăng, trong mắt có chút bất an, thật cẩn thận nhìn Lục Tử Cẩn, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Vợ nói ra nhưng chị không được giận. Lúc ấy vợ chính là một kẻ hồ đồ, không có nhìn đến chị tốt thế nào."
Lục Tử Cẩn vừa muốn cười vừa muốn giận, này còn cần nàng nói sao, lúc trước chính mình đối nàng cũng có tâm tư không thuần.
"Kỳ thật còn có chuyện, vợ muốn cùng chị thẳng thắn, vợ suy xét thật lâu, phía trước vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho chị không, cũng không biết chị có thể chấp nhận không."