Phó chủ tịch chính là phát hiện ra rằng mâu thuẫn giữa Lý Khải Thắng và Sầm Mặc Tiêu không thể điều hòa. Hắn cùng những đổng sự này đều là nhân tinh, Lý Nguyên bất quá là con nuôi, một đứa con nuôi cư nhiên dám càn rỡ tranh đoạt gia sản cùng con gái ruột của Lý Khải Thắng, hơn nữa Sầm Mặc Tiêu đã qua mặt Lý Khải Thắng để tự mình giải quyết, nó rõ Lý Khải Thắng thiên vị Lý Nguyên hơn.
Người bình thường đều hiểu giữa con trai nuôi và con gái ruột ai quan trọng hơn, Lý Khải Thắng làm như vậy, khẳng định trong lòng có quỷ, nói không chừng Lý Nguyên chính là do hắn gieo trồng. Nếu đúng như vậy, mối quan hệ giữa Lý Khải Thắng cùng Sầm gia khẳng định đứt đoạn, Sầm lão dĩ nhiên không chấp nhận một người con rể tới cửa nhà mình lại dám ở ngoài dưỡng con trai riêng, còn lớn mật đem đứa con hoang đó về nhà tranh đoạt gia sản.
Hắn đánh bàn tính rất tốt, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Lý Khải Thắng cư nhiên đem công ty trực tiếp chuyển giao cho Sầm Mặc Tiêu, như vậy cho dù hắn liên hợp cùng các cổ đông khác, cũng không thể áp đảo Sầm Mặc Tiêu. Kế hoạch của hắn chỉ còn một bước, lại thất bại trong gang tấc, khiến hắn tức giận đến đương trường tái mặt, đứng trước hội nghị đều là vẻ mặt tức giận.
Thái Hòa thành công lấy vào tay, Lục Tử Cẩn tạm thời yên tâm. Các nàng không nhất thiết phải có được Thái Hòa, nhưng có chút đồ vật không thể để người khác nhúng chàm.
Lục Tử Cẩn tuổi trẻ, hội đồng quản trị đối nàng cũng không yên tâm, huống chi giờ phút này nàng cũng đã tiếp quản sự vụ Trí Hòa, một người không thể phân thân, cho nên cuối cùng cao tầng Thái Hòa quyết định chọn ra một trong số đổng sự làm Quyền tổng giám đốc, còn Lục Tử Cẩn thay mặt Sầm Mặc Tiêu đảm nhận Quyền chủ tịch, quyền khống chế trực tiếp như cũ nằm trong tay Sầm Mặc Tiêu.
Lý Khải Thắng đã mất đi thân phận đổng sự trưởng, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi Hội đồng quản trị, giống như những cổ đông khác định kỳ hưởng chia hoa hồng từ cổ phầ. Hắn biết Sầm Mặc Tiêu vô pháp tha thứ cho mình, hối hận không thôi, nhưng cuối cùng vẫn đem một lòng đều đặt ở Lý Nguyên.
Thời gian trôi qua nhanh, đã ba tuần kể từ khi Sầm Mặc Tiêu bị thương, Sầm Mặc Tiêu nằm viện hơn nửa tháng, nàng thật sự chịu không nổi, mỗi ngày quấn lấy Lục Tử Cẩn muốn xuất viện, Lục Tử Cẩn biết nghẹn hư nàng, nhưng vết thương trên lưng Sầm Mặc Tiêu vừa mới cắt chỉ ba ngày, Lục Tử Cẩn không yên tâm.
Càng quan trọng là ngoại thương tuy khôi phục khá tốt, nhưng trái tim Sầm Mặc Tiêu vẫn không ổn, khiến cho Lục Tử Cẩn thực lo lắng. Nàng nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa cùng bác sĩ Trang rất nhiều lần, Sầm Mặc Tiêu trái tim tổn thương rất khó để hồi phục, tuy rằng trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng về sau yêu cầu càng thêm cẩn thận, nàng ấy chịu không nổi kích thích quá lớn.
Thuốc điều trị bệnh tim cũng có tác dụng phụ, dùng lâu dài cũng không phải chuyện tốt, cho nên phương án trị liệu kế tiếp cần điều chỉnh theo trạng huống thân thể của Sầm Mặc Tiêu.
Lục Tử Cẩn nghe đến đây, trong lòng từng trận đau, nhưng trước mặt hai vị bác sĩ, nàng chỉ có thể chịu đựng, chỉ là đôi mắt đỏ bừng. Nghĩ đến tiểu công chúa nhà nàng vốn dĩ khỏe mạnh, hiện tại lại phải dè chừng từng chút, nàng liền đau lòng.
Rối loạn nhịp tim không thường xuyên ở người trẻ tuổi vốn dĩ không phải là bệnh nặng, cố tình lại bị cha con Lý Nguyên hãm hại khiến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Nàng hận ý đối với Lý Nguyên cùng Lý Khải Thắng cũng liền càng thêm sâu sắc.
Lục Tử Cẩn sợ trạng thái chính mình ảnh hưởng đến Sầm Mặc Tiêu, một người đứng ở hành lang, ngơ ngác nhìn cửa thang lầu phát ngốc.
Thẳng đến khi tay nàng đột nhiên bị người nắm lấy, nàng mới hoảng sợ, quay đầu liền thấy được Sầm Mặc Tiêu. Nàng vội vàng xoay người, duỗi tay đi đỡ nàng ấy: "Em làm sao tự mình ra đây?"
Sầm Mặc Tiêu đánh giá nàng, cười nói: "Em đã sớm có thể chính mình xuống giường hoạt động, chị còn bảo hộ lý đẩy em ra ngoài đi dạo làm gì."
Lục Tử Cẩn vẫn không buông tay: "Mới cắt chỉ ba ngày, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, em đi đường có đau không?"
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Chị có tâm sự sao? Như thế nào đứng phát ngốc ở đây?"
Lục Tử Cẩn sửng sốt, "Không có việc gì, chỉ là vừa gặp bác sĩ phụ trách, cho nên chị đang nghĩ làm sao khiến em ngoan ngoãn nghe lời, ở lại bệnh viện quan sát thêm một đoạn thời gian."
Sầm Mặc Tiêu nhấp hạ miệng, có chút rầu rĩ không vui: "Em đã khỏe, vì cái gì còn muốn lưu mấy ngày, em đều hơn hai mươi ngày không về nhà, em muốn về."
Lục Tử Cẩn chỉ là cười: "Chị biết em nhớ nhà, nhưng vẫn phải cẩn thận, chờ bác sĩ nói không có việc gì, chị lập tức đưa em về nhà được không?"
Sầm Mặc Tiêu chỉ là thích làm nũng trước mặt Lục Tử Cẩn, nàng cũng không phải thật sự tùy hứng, gật gật đầu, nhưng trong mắt vẫn có chút thất vọng. Nàng lưu tại bệnh viện chỉ có thể chờ Lục Tử Cẩn tan tầm tới bồi nàng, nếu xuất viện, cho dù Lục Tử Cẩn không cho nàng làm chuyện gì, nàng cũng có thể đi theo nàng ấy.
Lục Tử Cẩn đau lòng lại bất đắc dĩ, nhìn lọ thuốc mỡ bên cạnh giường, ôn nhu nói: "Chị thoa thuốc cho em, sớm một chút tốt hơn, chúng ta sớm một chút về nhà."
Sầm Mặc Tiêu ngoan ngoãn ghé vào trên giường, Lục Tử Cẩn khóa cửa thật kỹ, thậm chí còn khóa trái, nhìn Sầm Mặc Tiêu đem y phục bệnh nhân cởi đến khuỷu tay, chờ nàng bôi thuốc.
Da thịt trên người Sầm Mặc Tiêu trắng như tuyết, áo bệnh nhân to rộng rút đi, nàng ghé vào trên giường như vậy, bả vai mượt mà phồng lên con bướm cốt, đường cong phá lệ xinh đẹp.
Vốn là một bộ thân thể hoàn mỹ không tì vết, lại bị miệng vết thương phía sau lưng điểm lên. Hiện tại cắt chỉ, nơi đó liền bắt đầu đỏ lên phát sưng, dừng ở trên da thịt trắng nõn mịn màng của nàng, phá lệ rõ ràng, đâm vào đôi mắt Lục Tử Cẩn phát đau.
Cẩn thận đem thuốc mỡ đồ ở miệng vết thương, này không chỉ xúc tiến miệng vết thương khép lại, còn có tác dụng chữa lành sẹo, chỉ là không biết cuối cùng có thể khôi phục đến mức độ nào.
Sầm Mặc Tiêu nhìn không thấy phía sau lưng, nhưng cũng có thể nghĩ đến phỏng chừng khó coi, quay đầu nói: "Có phải thực xấu hay không?"
Động tác trong tay Lục Tử Cẩn thoáng ngừng, mày hơi chau, vừa mới chuẩn bị nói cái gì lại nuốt đi xuống, nhàn nhạt nói: "Ừm, khó coi."
Sầm Mặc Tiêu nâng lên thân nhìn nàng, trong mắt có chút ủy khuất: "Thật vậy chăng? Chị ghét bỏ vợ rồi?"
Y phục sau lưng của nàng được cởi xuống, trước người tự nhiên cũng là rộng mở, ánh mắt Lục Tử Cẩn nhịn không được lưu luyến ở kia vài lần, tuy rằng Sầm Mặc Tiêu mặc nội y, nhưng dáng vẻ lúc này càng như dục cự còn nghênh, làm Lục Tử Cẩn rất không được tự nhiên dời đi ánh mắt, duỗi tay thế nàng kéo lên quần áo, sau đó hết sức chuyên chú gài cúc áo cho nàng.
Sầm Mặc Tiêu vẫn là để ý này đó, có sẹo kỳ thật không có gì ghê gớm, nhưng ở trước mặt người yêu của mình, ai không hy vọng chính mình hoàn mỹ. Huống hồ lúc các nàng làm chuyện kia, Lục Tử Cẩn phá lệ thích hôn phía sau lưng nàng, có cái sẹo nhiều không tốt.
Thấy tâm tình nàng thật sự có chút hạ xuống, Lục Tử Cẩn cúi người đi qua hôn nàng một ngụm: "Vợ có bao nhiêu mê người, chính mình không biết sao? Một cái sẹo liền khiến chị ghét bỏ em? Huống chi em vì cứu chị, chị nhìn chỉ thấy khổ sở. Em thế nào đều hoàn mỹ trong lòng chị, nhưng là sẹo thật khó coi, cho nên về sau nhất định không thể lại bị thương, biết không?"
"Thật không chê sao, vậy lúc chúng ta làm....chị có hôn nơi đó của em nữa không?" Sầm Mặc Tiêu trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn ưu thương nói.
Lục Tử Cẩn mặt nhịn không được đỏ, "Không cần nói bậy."
"Vừa rồi chị rất đứng đắn mặc quần áo cho em, lại không dám nhìn em, chị đang suy nghĩ cái gì?" Sầm Mặc Tiêu cũng sẽ không buông tha một chút cơ hội trêu