Trời còn chưa sáng, Triệu Bạch Ngư đến hiệu cầm đồ chuộc quyển Kinh Thi mà Trịnh Hữu gửi ở đó.
Chân trước vừa ra cửa, chân sau người của Trịnh Hữu đã vội vã vào, không lâu sau liền chạy ra ngoài tìm bóng dáng Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư đem Kinh Thi về phủ, lật qua lật lại cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Nghiên Băng: "Ngài đi cả đêm không về, giờ lại cầm quyển Kinh Thi này xem cả nửa ngày rồi, xem có thể lòi ra đồng bạc nào sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Không chừng có bạc lòi ra thật đấy!"
Nghiên Băng nghe vậy, tràn trề hứng thú cầm Kinh Thi lên nhìn tới nhìn lui, giũ giũ ba lần, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn: "Ngũ lang, ngài lại đùa ta à?"
Triệu Bạch Ngư: "Trịnh Hữu nói sách này quý lắm, nếu chẳng phải hắn uống say thua cược, ta cũng sẽ không nhặt được đồ tốt thế này.
Nhất định nó còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn và cả nhà hắn.
Cứ để đây trước đi, không chừng đến lúc mấu chốt có thể dùng để cứu mạng."
Lúc này Ngụy bà vào nhà, nói lại cho bọn họ tin tức nghe được ban sáng, lúc tảo triều Thái tử đảng bị làm khó dể, phía Tần vương cũng bị kéo xuống nước, bệ hạ nghiêm lệnh cho Đại lý tự tra rõ vụ án trong vòng năm ngày.
"Trong dự liệu rồi.
Bây giờ nhân chứng mấu chốt có thể cứu lấy ân sư chính là bà vú của Thái tử, nhưng cả Thái tử và Tần vương đều chỉ hy vọng bà ta chết.
Một kẻ muốn người chết ở Đông cung, kẻ kia lại muốn người chết bên ngoài cung.
Sự sống chết của bà vú đều ảnh hưởng thế lực hai bên, đâu đâu cũng không thể đắc tội, nhưng còn phải xem Hoắc Kinh Đường nghĩ thế nào."
"Lâm An quận vương không chịu giải quyết rõ ràng sao?"
"Bệ hạ xiên hắn nướng trên lửa, hắn không thể không đếm xỉa đến."
Trong nguyên tác cũng có chuyện lưu hành đại lao, nhưng nếu tổng quát về lịch sử của đời trước, trừ phi liên quan rất rộng, ảnh hưởng cực lớn, nếu không chẳng cần phải làm thế, hơn nữa đại lao chủ yếu tập trung hoàng quyền đến thời Đại Thanh.
Lại nói về thời đại này, chế độ khoa cử mới chỉ thành lập chưa đến hai trăm năm, thế gia phiên vương vẫn năm trong tay quyền lên tiếng nhất định, phong kiến tập quyền cũng không đạt đến trình độ của Đại Thanh, vậy nên muốn lưu hành đại lao tất nhiên cần phải có đầy đủ lý do.
Một lý do làm cho Nguyên Thú đế phẫn nộ không dứt.
Người dưới quyền Thái tử tham gia gian lận, hắn không biết, là do bọn họ tự làm tự chịu.
Còn Tần vương thì sao? Gã có biết bè phái của mình lợi dụng gian lận thi cử để mưu lợi hay không?
Triệu Bạch Ngư nghĩ mà đau đầu, tin tức mà y có thể biết được quá ít, nghĩ nhiều cũng vô dụng, biết quá nhiều lại càng vô dụng hơn, y chỉ là tiểu quan lục phẩm, nhưng cũng biết một tảng đá trong Kinh đô tùy tiện rơi xuống là có thể g iết chết biết bao nhiêu người.
"Chỉ cần bà vú của Thái tử nằm trong tay chúng ta, lấy lời khai bà ta vu oan hãm hại ân sư là được, những thứ khác mặc kệ." Ánh mắt Triệu Bạch Ngư kiên định, hướng thẳng về phía hoàng thành: "Ta muốn vào Đông cung!"
Đông cung nằm trong hoàng cung, ra vào cung cần thẻ ngà, khâu quản lý vô cùng nghiêm ngặt, thiếu một tấm thẻ là phải rơi đầu, ở ngoài không thể sao chép được.
Có may mắn chui dược vào Đông cung thì vẫn sẽ gặp phải Cấm quân tuần tra và vô số cao thủ, hàng canh gác dày đặc, không cẩn thận cũng phải rơi đầu.
Triệu Bạch Ngư: "Hết cách rồi, không đi cũng phải đi.
Vừa hay trong tay ta có thẻ ngà mà bà vú của Thái tử làm rơi, ngày mai Triệu Ngọc Tranh ra ngoại ô đá cầu, Tần vương và Thái tử nhất định sẽ đi cùng hắn, phòng thủ của Đông cung chắc chắc sẽ ít đi một chút."
Ngụy bá không tán thành: "Con không quen thuộc địa hình hoàng cung, cũng không biết rõ, bà vú của Thái tử là nhân chứng quan trọng, nhất định sẽ có người bên cạnh trông coi, con chui vào được nhưng không chắc sẽ ra được."
Triệu Bạch Ngư: "Đánh cược vận may của con, chắc chắn có thể bình an mang người trở ra."
Sự tự tin này đến từ việc vẫn chưa đạt đến thời điểm nhân vật nam phụ độc ác nhận cái chết trong cốt truyện.
Ngụy bá lấy thẻ ngà: "Để ta đi."
Triệu Bạch Ngư không đồng ý, Ngụy bá còn không có hào quang vai phụ, ai biết được ông có gặp phải chuyện gì hay không.
Ngụy bá không cho y có cơ hội từ chối: "Tin ta đi, nếu cần ai đó phải vào hoàng cung, người đó chỉ có thể là ta."
Ánh mắt ông kiên định đến nỗi Triệu Bạch Ngư bất lực không từ chối được.
Ngụy bá là người được y mua lại từ tay đám thương nhân khi chỉ mới bảy, tám tuổi, với võ công cao cường và kiến thức phi phàm, Triệu Bạch Ngư có thể khẳng định ông không phải người bình thường, chỉ là ông chưa từng đề cập đến quá khứ của mình.
Ông không muốn nói, Triệu Bạch Ngư cũng không hỏi.
Triệu Bạch Ngư cũng muốn Ngụy bá dạy võ công cho, nhưng Ngụy bá nói y căn cốt quá yếu, không thể tập võ được mới đành buông tha.
"Được rồi, có điều người nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên đầu.
Không đưa được bà vú ra ngoài cũng không sao, con vẫn có thể tìm được cách khác cứu ân sư."
Tần vương phủ.
Một thái giám hậu cung mặc thường phục tiến vào Tần vương phủ, diện kiến Tần vương rồi nói với hắn: "Nhân thủ đã chuẩn bị xong, quý phi nương nương nhất định sẽ cho người chứng minh cái chết ở Đông cung!"
Tần vương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, cầm ngân phiếu nhét vào trong tay thái giám, "Phiền công công đi một chuyến."
Thái giám cười ha hả nhận lấy.
Đám người vừa đi, Tần vương đã lập tức phấn chấn tinh thần: "Tới đây, thay y phục ra ngoài."
Đông cung.
Thái tử đương lúc lên ngựa, tha thiết dặn dò Triệu Trường Phong: "Tất cả đều nhờ ngươi, người phải chết ở bên ngoài Đông cung! Còn nữa, tốt nhất là bắt lại mấy người làm nhân chứng sống."
Triệu Trường Phong: "Mạt tướng chắc chắn không phụ phó thác của Thái tử!"
***
Lâm An quận vương phủ.
Phó quan nói: "Ta nghĩ rõ rồi! Thái tử đảng và Tần vương đảng, bên nào chúng ta cũng không đắc tội nổi, cho nên nhân chứng tốt nhất nên chết ở Đông cung, chuyện này sẽ không liên quan gì đến chúng ta hết!"
Hoắc Kinh Đường đang điêu khắc một khối gỗ màu tím, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Nhân chứng mấu chốt chết rồi, vụ án sẽ trở thành huyền án (*), Thái tử lẫn Tần vương không ai rửa sạch nổi hiềm nghi, ngươi đoán xem bổn vương có thể trong thời gian cho phép còn lại tìm ra được một nhân chứng nào đó chứng minh được Thái tử hoặc Tần vương trong sạch hay không?"
(*) Huyền án: Án chưa giải quyết
Phó quan bối rối: "Vụ án kết thúc ở Vương thượng thư, Trần thị lang là được rồi, à đúng rồi, còn một tên Trịnh Hữu nữa, Thái tử Tần vương đều có phần, mỗi người đánh một ván cờ lớn, dù sao cũng thật sự có liên quan, bệ hạ sẽ chỉ trừng phạt một trận nhỏ cảnh cáo to, sửa thành một tội danh không quá nghiêm trọng rồi nhẹ nhàng bỏ qua, tất cả oan ức đều vứt cho người ở dưới, tuyệt đối không thể thật sự giết con ruột."
Có câu nói Thiên gia vô tình, Đế vương tiền triều giết cha giết con ví dụ nơi nơi, nhưng điều đó sẽ không xảy ra với Nguyên Thú đế.
Bởi thời niên thiếu đã từng trả qua phụ tử huynh đệ nghi kị, thù giết lẫn nhau, Nguyên Thú đế vô cùng coi trọng phụ tử hiếu đạo cũng như tình thủ túc, từng vì chuyện nhỏ như không đủ quan tâm đệ đệ bị bệnh mà nghiêm nghị trách mắng Thái tử.
Đây chính là chỗ khó giải quyết của vụ án này, tra đến cuối cùng, chủ mưu sẽ không bị định tội, trái lại người tra án trong ngoài mới có lỗi.
Hoắc Kinh Đường: "Không xuống tay với con ruột được, nhưng những người khác thì không chắc."
Khắc xong đoạn cuối của đồ vật kia, thổi bay vụn gỗ, Hoắc Kinh Đường đặt bút gọt xuống, nhận lấy khăn ướt mà người hầu đưa tới lau tay: "Ngươi cho rằng Thánh thượng thật sự