Triệu Bạch Ngư vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng xé gió chói tai ập tới, trong mắt phản chiếu hỏa tiễn đang bay vút đến, sát qua đỉnh đầu của y rơi xuống phía sau phát ra một tiếng nổ mạnh, ngọn lửa bùng lên trong phút chốc nhanh chóng vây lấy binh sĩ, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, tuy rằng đã được dồng đội dập tắt lửa trên người, nhưng nối đuôi chính là tên lửa ùn ùn kéo tới, mọi người còn không lo nổi cho bản thân mình, căn bản không có dư sức đi cứu đồng đội bị lửa tấn công.
Đậu Hồng xông tới che chắn cho Triệu Bạch Ngư, níu tay y chạy xuống khỏi cổng thành: "Đại nhân, ngài rời khỏi đây trước đi!"
Triệu Bạch Ngư bóp mạnh kinh mạch trên cổ tay của Đậu Hồng: "Đã lúc nào rồi mà còn nghĩ đến tác phong của quan lại chứ?"
Cơn đau ép Đậu Hồng buông tay ra, nghe thấy tiếng chửi tục của Triệu Bạch Ngư vang lên bên tai thì không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thấy trong mắt Triệu Bạch Ngư phản chiếu ngọn lửa đỏ rực, dùng thái độ quả cảm không ôn hòa điềm tĩnh như trước nữa mà quát lên: "Ông có kinh nghiệm tác chiến, mau đi chỉ huy đi! —— Bắn pháo! Máy ném đá bắn pháo cho ta! Cung thủ tiến lên, tên lửa có bao nhiêu bắn hết bấy nhiêu cho bổn vương! Hỗn hợp trộn từ phân và nước tiểu bảo các ngươi trộn mấy ngày nay ấy, mẹ nó đổ xuống dưới hết cho ta! Ngắm chuẩn chút, rót vào tai mắt mũi miệng đám t*ng trùng lên não muốn xâm chiếm nhà của chúng ta, giết người thân của chúng ta, chiếm đoạt tài sản đất đai của ta! Cho bọn chúng đớp cứt hết đi ——!"
Một câu cuồng loạn cuối cùng hô đến nỗi vỡ giọng nhưng vẫn như xuyên qua tường lửa, đinh tai nhức óc, trái lại khích lệ toàn quân trên tường thành, chỉ thấy Triệu Bạch Ngư vọt lên phía trước làm gương cho binh sĩ, cầm lấy tên lửa hướng xuống phía dưới bắn tên, ngón tay bị dây cung cứa rách be bét máu tươi nhưng dường như y chẳng hề phát hiện ra, những người xung quanh vô cùng hưng phấn, hăm hở phản kháng lại trước khí thế áp đảo đầy trời của quân địch.
Đậu Hồng cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc bảo vệ thượng sai nữa, ông cầm lấy trường thương lao đến cổng thành đâm xuống những tên quân Hạ đang bò lên, bên cạnh liên tục có binh sĩ nâng từng thùng phân lên đổ xuống, đã lúc này rồi không còn ai quan tâm đ ến mùi hôi thối gay mũi này nữa, sâu trong lòng chỉ còn lại h@m muốn giết chóc vô cùng tận, chỉ biết nếu như bọn họ không liều chết chống đỡ đợt sóng tấn công đầu tiên này, thì ngay sau đó đầu sẽ rơi xuống đất, nếu cổng thành bị phá, đất quê hương của họ sẽ bị phơi bày trước móng ngựa, chín mươi ngàn dân chúng tay không tấc sắt sẽ phải chịu đựng từng trận chà đạp tàn bạo và độc ác.
Tên lửa ồ ạt phóng ra không ngừng nghỉ, ánh lửa bất diệt bổ nhào xuống tường thành, mùi da thịt bị đốt cháy bốc lên, mùi máu tươi, mùi khói thuốc súng, mùi hôi thôi của phân và nước tiểu hòa lẫn vào nhau điên cuồng k1ch thích dạ dày của Triệu Bạch Ngư, nhưng lúc này cả người y đều căng thẳng, tinh thần tập trung cao độ, cố gắng tìm kiếm xe nhung giữa đội quân Đại Hạ đang yên tĩnh đứng cách thành hai dặm.
Với khoảng cách này, dù là tên lửa hay là nỏ tầm xa có thể bắn được nỏ tiễn xa đến một dặm cũng không giết được người trong xe nhung.
Bỗng nhiên có một dòng máu tươi nóng hổi phun ra, tung tóe lên nửa bên mặt Triệu Bạch Ngư, cánh tay kéo cung của y run rẩy, thoáng liếc nhìn sang binh sĩ bên cạnh thấy người nọ đã bị chém thành hai khúc, một thân hình cao to leo lên được trên tường thành, giơ đao dài lên cao bổ về phía Triệu Bạch Ngư.
Tình hình lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, trường thương của Đậu Hồng xuyên qua lồ ng ngực của quân địch rồi đột ngột rút ra tạo nên âm thanh răng rắc chói tai, kẻ nọ r3n rỉ ngã xuống đất, mà cũng trong lúc đó, mũi tên lửa của Triệu Bạch Ngư đã được b ắn ra, tên lửa lao xuyên qua ngực của một binh Hạ rồi c ắm vào bụng của một binh Hạ khác phát ra tiếng nổ tung, trong nháy mắt chúng đều bị ngọn lửa cắn nuốt.
Vừa mới trải qua cái chết gần kề trước mắt nhưng Triệu Bạch Ngư không có thời gian để nghĩ tới mà sợ, khi y phát hiện ra tên lửa đã bị dùng hết thì rút hoàn thủ đao ra rồi vụt đến chỗ quân địch đang bò lên, vung đao chém xuống, máu tươi văng lên mặt, lúc này tiếng da thịt bị chém rách phóng đại bên tai, vang vọng lấn át cả tiếng chém giết của đao thương.
Khác với sự tỉnh táo trong cơn phẫn nộ đến tận cùng khi chém giết tham quan ô lại, bây giờ trong đầu y chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất đó là giết chóc, không hề có cảm giác sợ hãi, mệt mỏi lẫn tội lỗi.
Không giết thì chết.
Mà chết rồi cũng chưa thể kết thúc được, sau lưng còn có ngàn vạn người dựa vào sự bảo vệ của bọn họ.
Triệu Bạch Ngư liều chết cắn răng, tiếng gào thét mạnh mẽ bật ra khỏi lồ ng ngực: "Giết ——!"
Trước sau trái phải y có vô số người hưởng ứng, tiếng hô giết vang lên bốn phía, thậm chí có tân binh đã bị đâm thủng ngực thì quyết ôm lấy quân địch nhảy thẳng xuống thành, chỉ trong chốc lát đã bị giẫm đạp đến nổi chẳng còn ra hình người,
Ánh lửa ngập trời, mãi cho đến khi có tia nắng vàng óng xuyên qua tầng mây dày chiếu sáng rừng cây sắc xám phía xa, nắng phản chiếu trên khôi giáp của tướng sĩ vô cùng chói chang, quân Hạ ác chiến một đêm nhanh chóng rút lui như thủy triều, dựng trại đóng quân ở cách đó ba dặm.
***
Hai tay Triệu Bạch Ngư run lên cầm cập, từng đốt ngón tay đều nứt toác ra bê bết máu me, nhưng cơn đau mà nó mang lại thậm chí không thể so được với sự mệt mỏi của thể xác, tinh thần càng chấn động hơn thế nữa, nhưng y vẫn cần phải tiếp tục mạnh mẽ chống đỡ để đối phó với nguy cơ công thành sắp sửa xảy ra.
"Có bao nhiêu tiểu đội cầu viện phá vòng vây thành công?"
Tình hình của Đậu Hồng không ổn hơn Triệu Bạch Ngư là bao, đầu bù tóc rối hai mắt đỏ quạch, thở hồng hộc trả lời: "Chỉ có một tiểu đội là không bị treo đầu lên cột cờ của địch."
Triệu Bạch Ngư nhắm nghiền mắt lại.
Có tổng cộng bảy tiểu đội cầu viện, một đội năm người, chỉ có một tiểu đội phá vòng vây thành công, chạy đi mật báo.
"Từ Kinh Châu đến Vị Châu khoảng một trăm hai mươi dặm, nếu là kỵ binh nhẹ thì nhanh nhất cũng phải hai ngày hai đêm mới đến đó, nhưng điều này không thực tế, huống chi Vị Châu cũng đang bị quân Hạ vây đánh.
Chỉ có thể đến các nơi như Nguyên Châu, Khánh Châu, Lũng Châu, Ninh Châu và Phượng Tường để cầu viện, nhưng Nguyên Châu và Lũng Châu đều đã phái đi không ít binh lực chi viện cho Vị Châu, có thể đến giúp quân ta không được bao nhiêu.
Cấm quân Khánh Châu có ba mươi ngàn, Cấm quân Phượng Tường hai mươi lăm ngàn, Lũng Châu cũng có năm ngàn Cấm quân, cộng thêm hương binh và quân đội vùng ven đoán chừng có thể gom được đủ một trăm ngàn binh lực, nhưng nhóm viện binh đầu tiên đến hỗ trợ được nhanh nhất cũng phải tốn năm ngày!" Triệu Bạch Ngư cắn chặt răng hàm, nếm được mùi máu tươi: "Chúng ta cần cố thủ Kinh Châu năm ngày, phải đợi đến lúc viện binh đến!"
Trái tim của Đậu Hồng nhanh chóng trở nên nặng nề, đây đã là kết quả tốt nhất trong dự đoán rồi, vẫn chưa chắc quân cầu viện có thể đến đích thành công hay không, mà dù viện binh có xuất phát thuận lợi cũng không chắc sẽ đến đây kịp trong vòng năm ngày.
Lúc này, Triệu Bạch Ngư thấp giọng nói: "Phải bảo đảm đạn dược, lương thảo và nguồn nước đủ dùng trong vòng ít nhất mười ngày tới."
Đậu Hồng hiểu tính toán của Triệu Bạch Ngư nhưng...
"Đạn dược chỉ đủ dùng trong ba ngày.
Quân địch đã có tiếp viện, ta đoán phải có chừng bảy, tám mươi ngàn, hơn nữa bọn chúng dư dả đạn dược, dùng không tiếc rẻ, chúng ta chỉ có tối đa bốn mươi ngàn binh, e là sẽ không chống đỡ được bao lâu."
"Chỉ cần thừng bảo vệ rào được chế tạo thành công, dù đạn có mạnh đến mức nào cũng không phá được.
Đã động viên dân chúng toàn thành chưa? Nếu như có kẻ nào phản kháng hoặc làm dao động lòng quân thì nhốt vào đại lao trước đã rồi tính."
Đậu Hồng còn chưa đáp lại đã có tướng lĩnh phía dưới vội vàng chạy tới nói: "Đại nhân, thừng bảo vệ rào mà tối qua ngài dặn dò làm mọi người đã chế ra được rồi, ngài có muốn đích thân đi kiểm tra không?"
Triệu Bạch Ngư: "Quấn lên nóc nhà rồi ném phá trước đã, xem thử có dùng được hay không."
Tướng lĩnh nghe lệnh.
Có thợ thủ công mang sợi dây thừng được bện theo như bản vẽ của Triệu Bạch Ngư đến, quấn năm lớp dây quanh một căn nhà trống, sau đó đổ bùn nhão ở xung quanh, đợi đến lúc nó khô lại mới dùng máy ném đá ném pháo vào, sau khi khói mù tan đi không thấy bị tổn hại gì, chúng tướng sĩ mới bừng bừng hứng khởi, nói có vũ khí phá pháo lợi hại như vậy rồi thì không sợ đạn gây cháy và đạn khí độc của Đại Hạ nữa.
Triệu Bạch Ngư: "Đạn khí độc nổ xong sẽ có khói độc bốc lên, thừng bảo vệ không thể chắn được."
Lúc này Đậu Hồng mới bước lên nói: "Đại nhân, có thầy thuốc đề nghị dùng mặt nạ ngâm qua giấm chua để phòng độc.
Hơn nữa trong quá trình chế tạo đạn khí độc rất dễ bị ngộ độc chết cho nên số lượng sản xuất ra rất ít, ngoại trừ ban đầu công thành ném đạn khí độc chứa chất độc cực mạnh ra để đe dọa, chèn ép sĩ khí thì những loại đạn khí độc lúc sau phóng đến không nguy hiểm đến tính mạng."
Triệu Bạch Ngư: "Cần người cho người, muốn vật liệu cho vật liệu, cố gắng phối hợp chế tạo mặt nạ phòng độc đi." Sau đó y bảo các tướng sĩ bày tỏ suy nghĩ của mình về việc đối phó với Đại Hạ, "Tập hợp ý tưởng của trăm người, cứ nói thoải mái đi, không gì là không thể."
Một đám tướng sĩ nhìn nhau, trong lòng rất do dự, cũng bởi vì Ngạc Khắc Thiện bảo thủ tự phụ, trước giờ chưa từng kiên nhẫn nghe theo ý kiến mang binh đánh giặc của thuộc hạ.
Ấy gọi là tướng dũng binh hùng, tướng hùng binh sợ, trên lệnh dưới theo, tướng lĩnh dưới quyền làm Ngạc Khắc Thiện nở mày nở mặt thường là những kẻ nịnh nọt bất tài, ông ta không thích nghe lời khuyên của cấp dưới, luôn cố tình chèn ép những tướng lĩnh ưu tú muốn ngóc đầu lên, vì vậy khi nghe thấy lời đề nghị của Triệu Bạch Ngư, bọn họ mới ngỡ ngàng và băn khoăn theo thói quen.
Tuy nói rằng Triệu Bạch Ngư có danh thanh thiên, biểu hiện tối qua của y cũng vô cùng dũng cảm, nhưng dù gì y cũng là quan văn, sao có thể hiểu mang binh đánh giặc chứ?
Triệu Bạch Ngư nhìn ra được suy nghĩ trong lòng bọn họ, không nói gì mà quay sang nhìn Đậu Hồng.
Đậu Hồng hiểu ra ngay, thế là đứng ra nói: "Mặc dù quân địch đã ác chiến một đêm, thắng vì số lượng nhưng không thích hợp kéo dài lâu, chỉ sợ là muốn đánh nhanh thắng nhanh, bọn chúng sẽ mau chóng tiến hành đợt công thành tiếp theo, nhờ trận đánh này làm tiêu hao binh lực và thể lực của quân ta.
Nhân số của quân ta rơi vào thế bất lợi, lại chỉ có thể kéo dài! Quân ta có thừng bảo vệ rào, công pháp pháo của địch mất hiệu lực thì chúng sẽ sử dụng loại vũ khí khác để phá thành, trận tên ắt không thể thiếu, chúng ta động viên dân chúng bện người rơm, học thuyền cỏ mượn tên của Chư Cát Khổng Minh, đến tối tổ chức cho dũng sĩ ra khỏi cổng thành, lẻn vào doanh địch đánh lén."
Triệu Bạch Ngư: "Được đấy."
Mưu kế của Đậu Hồng không khéo lắm, nhưng có thể có hiệu quả.
Thấy Triệu Bạch Ngư tiếp thu, lập tức có người đi ra nói: "Trong thành có một địa đạo thông ra ngoài thành, chúng ta có thể mai phục trong địa đạo để đánh lén mọi lúc."
Địa đạo chiến? Ông cố tổ sáng suốt quá mà.
Triệu Bạch Ngư vui vẻ khen ngợi, khen đến nỗi khiến cho gã đàn ông cao to thô kệch vừa ngại ngùng vừa vui sướng không thôi.
Có người lên tiếng trước được thừa nhận nên đã khích lệ được những người khác, đều là nam nhi khỏe mạnh dốc hết sức mình vì Ngô câu, ai mà không muốn toại chí lớn? Ai mà chưa từng có lòng muốn xuất tướng nhập tướng chứ?
Chỉ trong nháy mắt, một đám tướng sỉ tinh thần phơi phới đóng góp ý kiến của mình cho kế hoạch làm tiêu hao sinh lực và thể lực của quân địch, cố gắng kéo dài thời gian phá thành, Triệu Bạch Ngư nghiêm túc nghe hết.
Chỗ nào thắc mắc thì hỏi vài câu, hiểu rồi thì không góp ý thêm nữa, cho người cho vật liệu và quyền hạn tốt nhất để bọn họ mạnh tay thực hiện, còn lệnh cho người bên cạnh ghi lại những gì mà mỗi người ở đây đã cống hiến trong trận đại chiến này, để cho bọn họ nhìn thấy rõ rằng bất cứ đóng góp nào của họ cũng đều là công lao, ngày sau sẽ ban thưởng tương ứng với từng việc một.
Hành động này giống như một viên thuốc an thần tăng sĩ khí lên gấp đôi.
Triệu Bạch Ngư cũng sẽ đưa ra nguyên nhân bác bỏ một lời đề nghị nào đó, chỉ nói vài câu về chỗ thiếu sót thôi đã đủ khiến cho người khác thật lòng khâm phục rồi.
Dần dần, tiếng thảo luận vang lên không ngừng nghỉ, từ nhỏ nhẹ đến sục sôi, rồi lại giảm âm thanh xuống trong nháy mắt, Đậu Hồng dựng ngón trỏ lên đặt trên miệng ra hiệu đừng lên tiếng nữa, mọi người nhìn về phía Triệu Bạch Ngư giữa đống bao cát lộn xộn dưới tường thành, y đã nhắm mắt lại vô thức chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng dù đang ngủ, tư thế của y vẫn căng thẳng không dám buông lỏng chút nào, mà vết thương chồng chất trên tay Triệu Bạch Ngư cũng lộ ra trước mắt mọi người, y thậm chí không thể gắng gượng đến lúc có thuốc bôi và băng gạc để chữa thương.
...
Không khí trở nên im ắng.
Mọi người đều hiểu ý lui đi, chỉ để lại một lão binh đứng cách năm mét canh chừng Triệu Bạch Ngư đang mê man giữa bao cát, còn gọi nhóc đồ đệ của thầy thuốc đến để giúp Triệu Bạch Ngư bôi thuốc lên tay.
Ai nấy đều làm việc cần làm, có điều tướng sĩ đánh từ tối qua đến giờ đều đã mệt mỏi kiệt sức, Đậu Hồng lệnh cho bọn họ thay phiên nhau nghỉ ngơi, bản thân ông cũng phải đi nghỉ một chút.
Ngủ chưa đủ hai canh giờ, Triệu Bạch Ngư đã choàng tỉnh giấc vì tiếng hỏa lực ầm ầm và tiếng động nặng nề vang lên khi cổng thành bị vật nặng tông vào, không cho chút thời gian nào để tỉnh táo, trận tập kích tiếp theo đến nhanh như mưa rào khiến y phải vùi đầu vào đánh ngay.
***
Tại một hẻm núi không tên thuộc dãy núi Kỳ Liên.
Tiếng rầm rập đinh tai nhức óc vang lên như tiếng sấm réo từ xa đến gần, bỗng nhiên bụi mù cuồn cuộn, có gì đó xuất hiện, thế mà lại là hàng ngàn con ngựa đang lao nhanh, hợp lại thành đoàn băng qua hẻm núi, kỵ binh mai phục phía trên lập tức biến sắc, nhìn quanh quất hồi lâu mới thấy được một bóng người màu đen ẩn hiện trong bầy ngựa, lập tức đưa tay hạ lệnh:
"Nổ hẻm núi!"
Bên cạnh có người do dự: "Bên dưới có hơn chục ngàn tuấn mã, đều là ngựa có đủ tư chất làm ngựa chiến, nổ phá hẻm núi chẳng phải sẽ chôn luôn chúng nó sao?"
Kỵ binh dẫn đầu tát kẻ kia một cái: "Đến bây giờ ngươi cũng chưa nhìn ra được mục đích của bọn người Hán này là đang chuẩn bị dẫn ngựa chiến mà bọn chúng trộm được từ Đại Hạ về nước chúng à? Đi qua sa mạc, thảo nguyên và đường núi, mượn thêm đường của dân tộc Thổ Phiên, bọn chúng sẽ nhanh chóng đến Tây Ninh Châu thôi!"
Kẻ bị tát không dám than thở một câu nào, chỉ lĩnh mệnh làm theo, châm lửa vào chất nổ đã chôn trong hẻm núi từ lâu.
Tiếng nổ liên tục vang lên khiến cho đàn ngựa hoảng sợ, nhao nhao hí vang rồi tìm cách tháo chạy, có con bị đá tảng bất ngờ rơi xuống làm gãy cổ, mất mạng tại chỗ đã là may mắn lắm rồi, chỏng vó run rẩy chịu đựng cơn đau chậm rãi lan ra mà không chết được mới đáng sợ.
Một thanh ô thương chấm dứt nỗi thống khổ của tuấn mã, siết chặt dây cương tránh tảng đá đang rơi từ trên cao xuống, Hoắc Kinh Đường nhìn lên mai phục ở phía trên hẻm núi rồi đột nhiên xông vào giữa bầy ngựa, một lát sau túm một ai đó từ bên trong ra, người nọ dùng hai tay đặt bên miệng huýt một tiếng sáo gọi ngựa, dần dần trấn an được bầy ngựa nóng nảy, để chúng chủ động tránh khỏi nguy hiểm.
"Giết kẻ chăn ngựa kia!"
Vừa dứt, vô số cung tên từ bốn phương tám hướng đã ồ ạt bắn về phía người chăn ngựa, có điều chỉ trong nháy mắt đã bị ô thương của Hoắc Kinh Đường gạt rơi xuống đất hết, cuộc tấn công trong phạm vi mười dặm đều có phòng ngự.
"Chúng tướng theo ta xuống giết!"
Ra lệnh một tiếng, tiếng thét giết rung trời của chừng hơn một ngàn phục binh vang lên, thiết kỵ giáp nặng màu đen tuyền bỗng nhiên xuất hiện như âm hồn, xếp thành một hàng dài im lặng đứng nhìn một ngàn phục binh hừng hực lao xuống dưới, bọn họ chỉ có vẻn vẹn năm mươi kỵ binh nhưng khí thế lại kh ủng bố như thể đang có đến năm trăm, năm ngàn kỵ binh vậy.
Nửa canh giờ sau, đội binh dưới hẻm núi rời đi, chỉ để lại xác chết của vài con ngựa và hàng trăm phục binh, có cơn gió từ thảo nguyên rộng lớn ghé thăm, lướt qua mỏm đá gồ ghề của hẻm núi, thổi những mầm cây nhỏ vừa nhú khỏi ngọn cây bay lất phất, ngân lên âm thanh thê lương bi tráng của đồng cỏ hoang vu.
Đây là một con đường đã từng được Đại Cảnh khai thác với mục đích tấn công Tây Ninh Châu, bởi vì đường đá hiểm trở, sa mạc, thảo nguyên và đồi núi đều xuất hiện trên tuyến đường này, còn cần phải đi dọc qua đường của dân tộc Thổ Phiên, hơn nữa vì lợi bất cập hại nên đã bị bỏ ngang, bây giờ vẫn có người qua lại nhưng rất ít, đã định sẵn là ai chết sẽ vùi xương nơi đây chứ không được chôn cất đàng hoàng.
Ngựa chạy không ngừng vó, băng qua mấy hẻm núi liền kề nhau chạy vào một đồng cỏ không rộng lớn lắm, cuối đồng cỏ là là một thị trấn nhỏ của dân tộc Thổ Phiên, qua khỏi thị trấn đó là đến Tây Ninh Châu thuộc lãnh thổ Đại Hạ.
Nhưng khi chỉ vừa mới đặt chân đến mảnh đất vàng vọt tr@n trụi không màu mỡ kia, năm mươi thiết kỵ Đường Hà bỗng gặp phải ba ngàn kỵ binh nhẹ cản đường, phó tướng bên cạnh Hoắc Kinh Đường nhận ra thân phận của kỵ binh nhẹ nhờ vào phục sức và loan đao mà bọn họ đeo trên người.
"Kinh binh nhẹ Mông Cổ." Phó tướng ngạc nhiên, "Đại Hạ điên rồi, hợp tác với kị binh Mông Cổ, lang sói hung ác tham lam nhất thảo nguyên này sao? Tang Lương Ngọc không sợ dẫn sói vào nhà à?"
Kỵ binh nhẹ Mông Cổ còn ghê gớm hơn cả kỵ binh hạng nặng của Đại Hạ, năm mươi kỵ binh đối đầu với ba ngàn kỵ binh, dù có là thiết kỵ Đường Hà chiến công hiển hách cũng không dám cược rằng họ có thể vượt qua được.
Sắc lưu ly trong mắt Hoắc Kinh Đường trở nên sâu thăm thẳm: "Hợp tác với Đột Quyết, Tây Liêu, Nam Cương gì cũng vậy thôi, thích chơi với lửa thì có ngày chết cháy, giết hết là được." Hắn giơ tay, dõng dạc từng câu chữ: "Đếm đầu luận công, chém được đầu thủ lĩnh thì tính công theo tứ đẳng."
Nghe vậy, năm mươi kỵ binh lập tức sáng mắt lên, kiêng dè ban đầu lúc này đã hoàn toàn hóa thành sát ý chộn rộn tràn đầy.
Hoắc Kinh Đường ra lệnh một tiếng, năm mươi kỵ binh dũng mãnh ra quân, tiên phong tàn sát ba ngàn kị binh nhẹ, âm thanh chiến tranh đâm thủng cả màng nhĩ, ngựa kêu vang rền, một giây sau bị chém đứt hai chân trước ngã rạp xuống đất làm kị binh trên lưng ngã theo, ngay lập tức bị trường thương theo sát xuyên thủng lồ ng ngực, hồn về tha hương.
Nắng chiều ngả về tây, đầu ô thương sắc nhọn lóe lên một tia sáng bạc rạch ngang da thịt yếu ớt, thoáng chốc một dòng máu đỏ tươi vung lên trời chiều, rơi khắp bãi cỏ, cơ thể người nặng nề rơi xuống đất, để lộ đôi mắt màu lưu ly vô cùng đặc biệt của Hoắc Kinh Đường, dù xác người đã chồng chất bên cạnh hắn nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như cũ, không hề có chút điên cuồng, sợ hãi hay mất kiểm soát nào sau khi giết người như ngóe, trông như chẳng hề tồn tại chút tình cảm loài người nào, lúc này đến cả kị binh nhẹ Mông Cổ rong ruổi thảo nguyên tranh đấu cùng đàn sói cũng cảm thấy sợ hãi.
Giống đàn sói nhận ra được nguy hiểm nên quắp chặt cái đuôi vào người chật vật trốn chạy, lúc này không đến một ngàn kỵ binh Mông Cổ đã lui về phía sau vì hoảng sợ.
Chính vì sự rút lui tầm thường này mà khí thế của hai bên đã thay đổi trong chớp mắt, đối mặt với chừng ba mươi thiết kỵ Đường Hà còn sống sót, rất dễ nhận thấy sĩ khí của binh sĩ kỵ binh nhẹ Mông Cổ đã bị tổn thất hai phần ba, vô cùng suy kiệt.
Tên thủ lĩnh chạm phải ánh mắt của Hoắc Kinh Đường, không nén nổi sợ hãi đưa tay lên: "Rút..." Giọng nói nhỏ quá, những người khác nghe không rõ, sau đó liền nghe được âm thanh phẫn nộ phảng phất như rít ra từ trong kẽ răng của gã: "Rút!!!"
Số kỵ binh Mông Cổ còn lại rút lui như thủy triều, thiết kỵ Đường Hà chém giết đỏ mắt rồi cũng không muốn buông tha đơn giản như vậy, cũng bởi vì Hoắc Kinh Đường vẫn chưa hô ngừng nên yên tâm tiếp tục đuổi giết.
Hoắc Kinh Đường nhấc ô thương lên, siết chặt thân thương, chạy lấy đà vài bước rồi xoay người dùng hết sức ném đi, ô thương xuyên qua trời cao, đâm vào lồ ng ngực của thủ lĩnh kỵ binh nhẹ Mông Cổ một cách chuẩn xác.
Quán tính cực lớn lập tức túm lấy tên thủ lĩnh bay xa vài mét nữa rồi đóng chặt xuống đồng cỏ, gã phun ra mấy ngụm máu tươi, có điều chỉ trong chốc lát Hoắc Kinh Đường đã xuất hiện ngay trước mắt, gã huơ tay huơ chân giãy giụa, biểu cảm hoảng sợ cực độ, có thể cảm giác được ô thương cắm vào thân thể mình bị rút ra, trong mắt gã là Hoắc Kinh Đường với dáng vẻ tựa ác quỷ đang giơ cao hoàn thủ đao lên...!Đao rơi xuống, két két! Thi thể bị chém đứt làm đôi.
Thủ lĩnh chết trận binh tan đàn xẻ nghé, kỵ binh Mông Cổ tháo chạy khắp nơi, thiết kỵ Đường Hà nhẹ nhàng thu hoạch đầu người, mà Hoắc Kinh Đường nhanh chóng cảm nhận được có điều bất thường, quay đầu lại nhìn về phía đường chân trời nơi ánh trời chiều bị cắn nuốt, một loạt chấm đen bỗng nhiên lọt vào tâm mắt, hắn giật mình, lập tức lấy hơi hô to: "Thu binh! Lui lại!"
Ba mươi thiết kỵ Đường Hà đã nhìn thấy được nơi đường chân trời có hàng loạt kỵ binh đang vọt tới thì cũng rùng mình một cái, da đầu run lên, không dám ở lại nữa mà trở mình lên ngựa, giơ roi thúc ngựa chạy như điên, phía sau có khoảng bốn năm ngàn kỵ binh Đại Hạ đang đến gần, xông vào biên cảnh tộc Thổ Phiên mà không mảy may sợ hãi.
Mặc dù thiết