Trừ chủ viện ra, vị trí đắc địa nhất, diện tích rộng nhất chính là viện được chia cho Triệu Ngọc Tranh, có thể đem nó ra so sánh với kiến trúc của Tô Châu Viên Lâm, từng viên gạch từng miếng ngói, mỗi cành hoa cọng cỏ đều có thể góp thành một bức tranh nên thơ.
Đên đường đá nhỏ, Tạ thị cùng một đám người hầu nối theo nhau đi vào trong sân nhà, mới vừa đến gần đã nghe thấy tiếng đồ vật bằng sứ rơi vỡ giòn tan, nàng dừng chân, hỏi hai ma ma chăm sóc Triệu Ngọc Tranh xem đã xảy ra chuyện gì.
Ma ma khó xử đáp: "Từ sáng sớm Tứ lang đã bị âm thanh ở tiền viện đánh thức, trong lòng ấm ức nên không chịu uống thuốc."
Tạ thị: "Đi sắc chén thuốc khác cho ta, những người còn lại đều ra khỏi phòng cả đi, đừng ở gần Tứ lang."
Đi đến trước hiên nhà, chợt nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa xa, Tạ thị đột ngột dừng bước, hỏi: "Đến đón dâu rồi sao?"
Ma ma sau lưng đáp lại, cho rằng Tạ thị sẽ dặn dò gì đó, nhưng một lúc lâu cũng không thấy nói gì bèn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tạ thị đang đứng ngẩn ngơ, sắc mặt hốt hoảng.
Một lát sau, Triệu Ngọc Tranh chạy chân không đến, đứng trước cửa lớn tiếng gọi: "Mẹ!"
Tạ thị choàng tỉnh, đi tới trước mặt hắn: "Con bệnh thì đừng ra hóng gió, ngoan ngoãn uống thuốc đi, đừng gây khó dễ cho bọn họ nữa."
Triệu Ngọc Tranh ôm lấy cánh tay của Tạ thị nũng nịu: "Thuốc đắng quá, nhà trước thì ồn —— nhưng con không có ý trách Ngũ lang đâu.
Đúng rồi, quà mừng chuẩn bị cho y đã đưa qua chưa?"
Người hầu đáp: "Sáng nay đã đưa sang rồi ạ."
Triệu Ngọc Tranh: "Mẹ, sao mẹ không đến đó nhìn một chút đi?"
Tạ thị vỗ vỗ tay hắn nói: "Ở đó không cần ta."
Triệu Ngọc Tranh vui vẻ dựa sát vào người Tạ thị làm nũng một lúc, nỗi bất an đột nhiên nảy sinh bởi vì vừa nãy thấy được Tạ thị cứ trông về phía viện của Triệu Bạch Ngư trong chớp nhoáng tan thành mây khói.
Tạ thị canh Triệu Ngọc Tranh uống thuốc, dỗ hắn ngủ xong mới vội quay về tiền viện chủ trì việc trong nhà, đứng từ xa đã nhìn thấy đội ngũ tân nhân* đi qua, phía trước có tướng sĩ dũng mãnh trong quân đội hộ tống, phía sau là đội tấu nhạc, tư nghi được phái từ trong cung tới, rồi đến của hồi môn, sính lễ bảy, tám người gánh xếp thành một hàng dài không thấy được điểm kết, mà tân nhân Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường đang đứng ngay vị trí nổi bật nhất trong đám người.
(*) Tân nhân: Cô dâu, chú rể, thường dùng để chỉ cô dâu
Tạ thị vừa nhìn thoáng đã thấy được Triệu Bạch Ngư, trước kia nàng không muốn gặp gỡ y nhiều, chỉ sợ rằng thấy được ở y hình bóng của Xương Bình công chúa rồi vì nỗi thù hận mà mất khống chế, chứ đừng nhắc đến chuyện nhìn thấy Triệu Bạch Ngư tóc buộc ngọc quan, mặc trên người áo cưới đỏ thẫm như thế này.
Hôm nay đã thấy, cảm giác quen thuộc kì lạ chợt ồ ạt dâng lên trong lòng, Tạ thị không nhịn được hỏi người sau lưng mình: "Ma ma nhìn Triệu Bạch Ngư xem, trông nó có giống với dáng vẻ của lão gia khi mặc giáng sa bào ngày mới vừa đề tên bảng vàng năm ấy không?"
Mắt của ma ma không tốt, nhìn kỹ mấy lần cũng chỉ thấy được đường nét không rõ ràng, lắc đầu nói: "Không giống lắm đâu.
Từ rong bụng ả kia sinh ra làm sao có thể giống lão gia được? Ta nhìn thế nào cũng không thấy giống!"
"Thật không?"
Trong lòng Tạ thị vẫn còn do dự, đã đi xa rồi mà vẫn liên tục ngoái đầu nhìn lại.
Triệu Bạch Ngư mặc giáng sa bào thật sự giống với chồng nàng năm hai mươi tuổi, nàng không thể nào tả được rung chấn trong lồng ngực mình, chỉ lén lút giấu đi cảm xúc lạ thường này ở nơi đáy lòng.
***
Tư nghi trong cung muốn dùng kiệu để đón tân nhân nhưng Hoắc Kinh Đường lại dứt khoát bác bỏ, lúc này rất khó chịu khi phải đứng đợi giữa hai con ngựa, giương mắt nhìn thấy đôi tân nhân đang đi tới thì trở nên kinh ngạc.
Bà nhìn Lâm An tiểu quận vương lớn lên, phong thái lẫn dáng vẻ tất nhiên đứng nhất, qua quýt kết hôn lại còn lấy đàn ông làm vợ thật sự khiến người ta chẳng thể vừa lòng nổi, nếu như người đó là kỳ lân của Triệu phủ Triệu Ngọc Tranh thì còn đỡ, ấy vậy mà lại là con mắt cá Triệu Bạch Ngư này, nỗi bất mãn trong lòng tư nghi đã đạt đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên ngay lúc này đây khi thấy người ngay trước mắt, bà mới biết mấy câu tiêu sái ổn định, sáng như ánh trăng không phải là câu khen khoa trương, lại chợt nhớ đến khoảng thời gian trước y còn đánh trống kêu oan để cứu ân sư, đủ thấy nhân phẩm đáng quý biết bao nhiêu, tảng đá nặng trong lòng bỗng chốc tiêu tan.
Tư nghi nở nụ cười, cao giọng nói: "Mời tân nhân lên ngựa!"
Hoắc Kinh Đường phóng người lên ngựa, nhìn xuống Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư cũng lưu loát leo lên lưng ngựa, nghe thấy giọng nói đầy ý cười của Hoắc Kinh Đường vang lên: "Kim tiên mỹ thiếu niên, khứ dược thanh thông mã." —— suýt chút nữa là mềm chân té ngựa.
(*) Dịch thơ: Chàng trai vịn yên ngựa, nhảy lên lưng tuấn mã (Sinh tra tử – Yến Cơ Đạo).
Ý nghĩa của bài thơ này là Chàng trai trẻ anh tú tay vịn chiếc yên vàng, nhảy lên lưng con tuấn mã, tư thế uy vũ biết bao.
Chàng trai đã ra đi, nhưng người đẹp nơi lầu ngọc lúc nào cũng mong nhớ đến chàng.
(Internet)
Tân nhân lên ngựa, khúc nhạc mừng vang lên, pháo nổ rền vang, ngựa băng qua đường phố, hai bên là nhà ở san sát nhau, đội ngũ đón dâu đi qua đến đâu là có người đi ra xem náo nhiệt đến đó.
Đi ngang qua Nha môn, Kỷ Hưng Bang và đồng liêu đã đứng sẵn trước cửa, trên mặt là nụ cười tươi rói.
Cảnh tượng mấy trăm gánh hồi môn, sính lễ còn hoành tráng hơn cả mười dặm hồng trang, dân chúng trong Kinh Đô đều vây lại xem, châu đầu ghé tai nhau nhao nhao nói, đàn ông lấy đàn ông thôi mà làm đám cưới còn long trọng hơn con gái nhà người ta gả đi nữa.
Có người liền chen vào: "Lễ cưới của công chúa Xương Bình ngày xưa cũng không rầm rộ bằng ngày hôm nay đấy."
Mấy đứa con nít trong đám đông chui ra, tụ tập lại chờ tân nhân trên ngựa cao đi qua la hét chúc mừng, Tú ma ma và Nghiên Băng vội vàng rắc kẹo và tiền đồng cho chúng.
Hoàng hôn dần buông xuống, đội ngũ đưa dâu đã vào đến Lâm An quận vương phủ, mọi người ở bên ngoài mới dần tản đi.
Cửa lớn quận vương phủ vừa đóng lại, đội tấu nhạc cũng ngừng chơi, trong phủ vắng vẻ không bóng khách, cao đường chỉ để một bài vị duy nhất, người đứng bên cạnh là một nho sĩ trung niên có bộ râu dài, ông mặc y phục xanh, bên ngoài choàng văn võ bào, có vẻ như là một nho tướng đã buông bút tòng quân.
Ông ấy là ai?
Triệu Bạch Ngư dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường: "Ngươi hẳn cũng biết quan hệ của ta và cha không tốt đến vậy, ông ta cảm thấy mất mặt nên không có ý định đến.
Bài vị là của mẹ ta, có người ở đây là được rồi, còn bên cạnh chính là nhị cữu cữu, ông và mẹ là thai long phượng, ngươi cứ gọi ông là nhị cữu như ta là được.
Quận vương phủ vẫn luôn không mở cửa đón khách để tránh sinh hiềm nghi kết bè đảng, ngươi có để ý không?"
Triệu Bạch Ngư lắc đầu.
Khách mời nếu không phải kinh quan thì chỉ có thể là người của Ngũ hoàng tử, nói là đến dự lễ thực ra là để cười nhạo.
Bọn họ không dám dây vào Hoắc Kinh Đường, vậy nên những lời châm chọc đó chỉ có thể rơi hết lên đầu Triệu Bạch Ngư.
Nhưng Hoắc Kinh Đường được Thánh thượng tin tưởng như vậy, sao lại sợ bị nghi ngờ?
Có lẽ lo rằng hắn sẽ bị châm chọc, cho nên mới hủy bỏ phần dự lễ.
Triệu Bạch Ngư không sợ bị cười nhạo, y chỉ đang tiếc nuối vì không có cơ hội thu hồng bao thôi.
"Đi nào."
Hoắc Kinh Đường ngửa tay, Triệu Bạch Ngư vươn tay đến ngay lập tức bị hắn nắm chặt lấy, hai người tay trong tay đi vào sảnh chính.
Phó quan cầm khăn lụa trùm đầu đứng phía sau muốn nói lại thôi, tư nghi ma ma nhịn xuống nỗi lòng muốn rầy hai tân nhân phải tuân thủ lễ nghi, lại thầm nghĩ, đến cả bệ hạ còn không làm gì tiểu quận vương được cơ mà.
"Giờ lành đã đến, mời tân nhân vào nhà —— " tư nghi ma ma lớn giọng nói: "Nhất bái thiên địa!"
Từ đầu đến giờ, Triệu Bạch Ngư vẫn luôn nghĩ rằng sẽ không ai coi trọng cuộc hôn nhân này, mặc dù y đã rung động bởi số lượng sính lễ mà Hoắc Kinh Đường đưa đến, nhận ra tuy lòng dạ hắn có thay đổi đôi chút nhưng vẫn không hề nghiêm túc đối đãi.
Nào ngờ từ rước dâu đến bái thiên địa, cả một quy trình không thiếu sót chỗ nào cho thấy không giống như là đang đùa giỡn, chứng tỏ người ấy rất tôn trọng y, tôn trọng cuộc hôn nhân giữa hai người đàn ông này.
"Tái bái cao đường!"
Triệu Bạch Ngư kính trọng bái lạy bài vị mẹ của Hoắc Kinh Đường, lúc đứng dậy thì được nhị cữu đỡ lên.
Thôi nhị cửu dường như rất hài lòng với y, ánh mắt tràn ngập ngợi khen: "Con ngoan, từ nay về sau là người một nhà rồi." Sau đó ông lấy một miếng ngọc kỳ lân trong đai lưng nhét vào trong tay Triệu Bạch Ngư: "Tiểu bối Thôi gia chúng ta mỗi đứa đều có một miếng ngọc kỳ lân, sau này ở ngoài nếu gặp phải phiền toái gì, con có thể cầm nó đến tìm phủ cựu trấn quốc công."
Hoắc Kinh Đường: "..."
Hoắc Kinh Đường: "Nhị cữu, cháu ngài còn chưa bái đường xong đâu."
Thôi nhị cữu vỗ đầu một cái, ngượng ngùng cười ha hả: "Tiếp đi, mấy đứa cứ tiếp tục đi."
"Phu thê đối bái!"
Không có khách mời nào ngồi đây, nhưng phải xem trọng tư nghi ma ma thay mặt cho Nguyên Thú đế.
Không có cha, nhưng có bài vị của mẹ, còn có cữu cữu tự mình đến tham dự.
Tất thảy mọi sự kính trọng cần có đều được thể hiện, thậm chí vượt qua cả mong đợi của Triệu Bạch Ngư.
Là do Hoắc Kinh Đường tưởng thật, hay là chỉ làm cho Nguyên Thú đế xem? Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy thẹn với y, muốn tôn trọng cũng như cho y chút thể diện.
Triệu Bạch Ngư sững sờ, bị tư nghi ma ma nhắc nhở: "Triệu ngũ lang, đến lượt phu thê đối bái rồi!"
Triệu Bạch Ngư vô thức nhìn Hoắc Kinh Đường, bắt gặp đôi con ngươi lưu ly ánh vàng, ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng của hắn khiến cho tâm tư rối bời của y được trấn tĩnh lại một chút.
Y không cảm thấy xa lạ gì với tập tục cưới hỏi của thời xưa, trước kia chỉ là người đứng xem, chưa từng đích thân trải nghiệm cảm giác lạy trời đất, lạy cao đường, cũng chưa từng tỏ rõ ý kiến về việc phải chiêu cáo trời đất quỷ thần từ nay về sau kết làm phu thê một đời, nhưng khi y trở thành tân nhân, tự thân trải qua hết những việc đó mới biết kèm theo kết thúc quá trình thành hôn chính là sự biến hóa lặng lẽ không thể khống chế được của trái tim.
Quỳ xuống đất, dập đầu, Triệu Bạch Ngư nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng.
Quỳ xuống dập đầu một lần, nghĩa là Hoắc Kinh Đường đã trở thành người duy nhất trên cõi đời này cùng sống cùng đi, cùng hòm cùng mộ với y.
"Đưa vào phòng tân hôn —— "
Lời chúc rơi như mưa, tân nhân vào động phòng.
Yên ngựa được đặt trước bậc cửa phòng tân hôn, trên cửa dán câu đối, cửa sổ dán chữ song hỷ, trong phòng được đốt đèn trường mệnh cháy suốt đêm không tắt, mặt tường đối diện cửa treo một bộ cung tên, phía dưới là bàn bát tiên, hai chiếc ghế Thái sư, trên bàn bày hai cây nến lớn, dưa và táo đỏ.
Đi sâu vào bên trái chính là giường nhỏ, còn bên phải là một chiếc giường thấp, bên cạnh lại là hai ghế Thái sư, cách bày trí tương đối đơn giản.
Triệu Bạch Ngư bước qua yên ngựa, được toàn phúc nhân dẫn về phía giường nhỏ, sau đó xếp vạt áo của y và Hoắc Kinh Đường chồng lên nhau, nói vài lời chúc phúc để kết thúc rồi mới dẫn người lui ra, trước khi đi còn dập tắt hết các loại ánh sáng khác chỉ chừa hai ngọn đèn trường mệnh ở trên bàn.
Ngoài viện có người hầu và binh lính canh giữ, trong viện cũng có nha hoàn trực đêm, tuy nhiên không ai dám tới náo động phòng, chủ viện yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran.
Triệu Bạch Ngư cứ nhìn chằm chằm vào mu bàn tay, lúc này mới thật sự bắt đầu căng thẳng, tim đập như đánh trận muốn nhảy lên đến cổ họng, hoảng đến mức hai quả thận cũng co rút, cố gắng nhớ lại các bước cần làm trong đêm tân hôn.
Cởi quần áo, mặt đối mặt, da kề da trôi qua đêm dài, đó được gọi là cá nước vui vầy.
Cụ thể thì sao? Quá trình thì sao?
Dù gì đi nữa thì đời trước Triệu Bạch Ngư cũng từng trải qua tiết học sinh lý, biết rõ đàn ông và phụ nữ sẽ làm gì, nhưng còn hai người đàn ông thì sao? Y không biết, Hoắc Kinh Đường có biết không?
Vạt áo đột nhiên bị giật một cái, Triệu Bạch Ngư bị dọa giật mình, phản ứng đầu tiên là nghiêng đầu nhìn thử, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Hoắc Kinh Đường, bỗng dưng cả người cứng ngắc nên vội vàng quay mặt đi không dám nhúc nhích nữa.
Hồi lâu mới nghe thấy giọng nói lười biếng của Hoắc Kinh Đường cất lên: "Chưa từng xem bí hí đồ* sao?
(*) Là tranh sếch đó =))))
Da đầu Triệu Bạch Ngư tê dại, rụt vai đáp: "Chưa."
Trong nháy mắt cảm giác bả vai bị một bàn tay nắm lấy hơi ấn mạnh vào, bả vai đang co lại bị đẩy ra, lưng Triệu Bạch Ngư lại không kiểm soát được ưỡn thẳng lên, bàn tay nọ thuận thế trượt xuống, vỗ một cái lên lưng y, sau đó lò dò lên trên nắn nắn cần cổ, y nghe thấy giọng nói pha trò của Hoắc Kinh Đường: "Thả lỏng đi, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi...!Xương cổ cứng quá."
Triệu Bạch Ngư: "Bình thường bận rộn công vụ, không để ý lắm."
Y cố gắng khiến cho lời nói của mình trở nên bình thường, xua đuổi bớt sự mập mờ dù chỉ là thoáng qua.
Hoắc Kinh Đường ngâm nga cười một tiếng, da đầu Triệu Bạch Ngư lại tê dại, xương sống mềm nhũn không rõ vì sao.
Đột nhiên tay áo nhẹ tung lên, làn gió nhẹ sượt qua mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt lả lướt trước mũi, lẫn vào đó là vị thuốc bắc không dễ nhận ra, Triệu Bạch Ngư hoàn hồn, chớp mắt nhìn thấy một cái muôi bầu, bên trong chứa xâm xấp rượu hợp cẩn (*).
(*) Lễ hợp cẩn: Bổ quả bầu làm đôi, cô dâu chú rể mỗi người cầm một nửa rót rượu mời nhau trong lễ thành hôn
Trên tay cầm của muôi bầu xỏ một sợi đây đỏ, nối với tay cầm của một cái muôi bầu khác đang nằm trên bàn tay có khớp xương rõ ràng, trên cổ tay rũ xuống một đoạn khăn tay mềm mại.
"Lại ngẩn người rồi?"
Triệu Bạch Ngư bình tĩnh lại, nhìn về phía Hoắc Kinh Đường: "Muốn uống rượu hả?"
"Rượu hợp cẩn." Trên môi Hoắc Kinh Đường treo nụ cười, con ngươi màu lưu ly phản chiếu Triệu Bạch Ngư, tay nâng muôi bầu lên ra hiệu cho Triệu Bạch Ngư: "Uống cạn một muôi, kết tình phu thê."
Nói xong liền uống cạn muôi rượu, Triệu Bạch Ngư cũng vội vàng uống theo, sau đó nghe thấy hắn nói: "Từ nay về sau, ngươi và ta phu thê một thể, hoạn nạn có nhau."
Triệu Bạch Ngư gật đầu nhưng cảm giác có chỗ là lạ.
Hoắc Kinh Đường trầm ngâm chốc lát rồi lại nói: "Hoạn nạn có nhau không được, nghe cứ như sau này phải chịu khổ sở vậy.
Đổi lại thành phu thê một thể, có phúc cùng hưởng đi."
Triệu Bạch Ngư vẫn cảm thấy lại, cau mày nghiêm túc đề nghị: "Phải đổi thành phu phu một thể chứ nhỉ?"
Hoắc Kinh Đường lấy muôi bầu lại rồi ném đi, muôi bầu vững vàng bay về chỗ cũ.
Hắn ngồi xuống giường nhỏ, tựa lưng vào trụ giường nói: "Tiểu lang thích ứng với thân phận tiểu phu quân nhanh vậy, ta vui lắm."
Mặt Triệu Bạch Ngư nóng bừng lên, cũng không biết là vì câu trêu ghẹo này hay là vì rượu, rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí liếc Hoắc Kinh Đường: "Ngài nói gì nghe như lưu manh thế?"
Trên người y là giáng sa bào mới tinh, nghiêm chỉnh ngồi sát mép giường cưới của tân nhân, ngoan ngoãn đặt hai tay trên đùi, do có thoa ít son nên dưới ánh nến càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt thoáng qua chút giận dỗi, miệng khép mở