Có người mật báo Lữ Lương Sĩ nắm giữ bằng chứng gã tham ô tiền thuế của dân, Tư Mã Kiêu mới tỉnh ngộ.
Gã chưa từng xem cái tên thất phẩm Huyện lệnh Lữ Lương Sĩ tham lam, nhát gan lại còn ngu xuẩn dốt nát này ra gì, vậy nên không kịp thời phát hiện phụ nữ được đưa vào cơ bản đều đi ra từ một lò dạy dỗ của Lữ Lương Sĩ.
Không biết bao nhiêu lần, Tư Mã Kiêu ngồi xử lý sổ sách ngay trước mặt những người phụ nữ tự xưng là mình không biết chữ kia.
Những người phụ nữ hậu trạch mà gã cho rằng nhu nhược như cành lá hương bồ lại lén lút sao chép sổ sách, cũng có bản lĩnh lặng lẽ tuồn số sổ sách đó ra ngoài, mãi đến khi Lữ Lương Sĩ dùng nó để uy hiếp, gã mới phát hiện ra.
Gã và Tiêu Vấn Sách đều bị Lữ Lương Sĩ ngu ngốc kia bày kế, từ lúc thẩm vấn trên công đường, xem xét lại vụ án, suy nghĩ kĩ lạ, cuối cùng Tư Mã Kiêu cũng hiểu.
Khâm sai kia và Trịnh Sở Chi là cùng một phe, bọn họ lợi dụng tình bộ hạ cũ, bắt tay lừa đảo Lữ Lương Sĩ, vạch ra một đường cho lão đi.
Lữ Lương Sĩ lại là người ngu, bị mắc lừa thôi không nói, còn kéo theo cả Tiêu Vấn Sách vào trong cái bẫy mà Khâm sai đã sắp đặt sẵn.
Tuy mặt mũi bị vạch trần một cách độc địa, nhưng sổ sách trong tay Lữ Lương Sĩ mới là quan trọng nhất.
Tư Mã Kiêu phái người diệt khẩu Lữ Lương Sĩ, nhưng lại ám sát thất bại, mấy ngày sau trong lòng vẫn hoảng sợ, biết rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị tịch thu tài sản thậm chí diệt tộc nhanh chóng ép cho gã phát điên lên được.
Ăn ngủ không yên nhiều ngày, Tư Mã Kiêu đột nhiên phát hiện, Khâm sai chẳng những không nhắm vào gã, trái lại bắt tham nghị quan dưới quyền An Hoài Đức, mà còn liều lĩnh vạch trần vụ án cả nhà Hoàng thương Giang Nam bị giết?
Tư Mã Kiêu vừa vui mừng vì sự chú ý của Khâm sai đã dời đi, vừa lo lắng An Hoài Đức làm liên lụy Đông cung, đưa thư xuyên đêm đến Từ Châu chất vấn.
Còn chưa chờ được thư hồi âm của An Hoài Đức, thì có nha dịch trong nhà lao đến mật báo, nỗ lực ám sát Lữ Lương Sĩ thất bài vì Tôn Phụ Ất đã ra tay.
"Quan tham nghị họ Tôn kia thề bảo đảm cho Lữ Lương Sĩ một mạng mới moi ra được chỗ giấu sổ sách ngài tham ô tiền thuế của dân bao năm qua trong miệng lão."
Nghe vậy, đuôi mắt Tư Mã Kiêu giật lên một cái: "Ngươi không nghe lầm chứ?"
Nha dịch cẩn thận đáp: "Tiểu nhân dám lấy mạng mình ra bảo đảm! Thích khách vào trong lao giết người, ta không chạy kịp nên trốn vào chồng cỏ của một phòng giam, tặc tử họ Tôn và Lữ Lương Sĩ nói gì tôi cũng nghe hết, còn biết được sổ sách giấu ở đâu."
"Ở đâu?"
Nha dịch cười òa: "Đô tào đại nhân, Khâm sai đại nhân sắp đến lúc quay về Kinh Đô phục mệnh* rồi, vị trí Huyện lệnh Giang Dương sẽ trống, trước kia tiểu nhân nghe sư gia nói quan tứ phẩm trở lên là có thể tiến cử người khác vào chỗ thiếu, ngài xem..."
(*) Phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh
"Nếu như ngươi nói sự thật, sổ sách cũng an toàn về tay bổn quan, thì không ai tranh với ngươi chức Huyện lệnh đâu."
"Đa tạ đại nhân dìu dắt!" Nha dịch luôn miệng cảm ơn, thấp giọng nói nơi giấu sổ sách.
"Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, đừng để lộ tin này ra ngoài, nếu không ta không chắc có thể chỉ cho mình ngươi chỗ đó đâu." Đưa mắt nhìn nha dịch lui đi, Tư Mã Kiêu nói với tùy tùng: "Mấy tên nha dịch dưới huyện này thích ăn chơi rượu chè, nói không chừng có ngày uống say rồi vô tình ngã xuống sông chết chìm, không còn mạng hưởng phúc."
Tả hữu vừa nghe lập tức hiểu ý Đô tào, không hẹn mà cùng phụ họa theo.
Tư Mã Kiêu rất hài lòng, gọi người nhanh chóng đi lấy lại sổ sách.
Khoảng chừng hai giờ sau, thuộc hạ thở hồng hộc chạy trở lại bẩm báo: "Đại nhân —— nguy rồi! Chúng ta đến chậm một bước, sổ sách đã bị quan tham mưu của An Hoài Đức lấy đi mất rồi!"
Tư Mã Kiêu vụt dậy, cầm ly trà đập tới: "Vô dụng!" Rồi gã xoay người đá ngã cái ghế, rống lên: "An Hoài Đức, ông muốn làm gì? Ông thật sự muốn phản chủ sao?"
Trái lo phải nghỉ, Tư Mã Kiêu nói: "Chuẩn bị bút mực, đợi ta viết thư hỏi An Hoài Đức xem có phải lão muốn đối nghịch với Đông cung và Tư Mã thị ta hay không, rồi các ngươi chạy nhanh đưa đi Từ Châu cho ta."
Thư đến Từ Châu rồi được An Hoài Đức hồi âm ngay tựa như đang đánh Thái Cực, đầu óc Tư Mã Kiêu ong ong, lại kêu dịch trạm chạy gấp tám trăm dặm, chỉ trong vòng một ngày mà đã gửi bốn bức thư quát hỏi, An Hoài Đức dứt khoát đóng cửa không tiếp khách, từ chối người đưa thư.
Thái độ lần này khiến cho tim Tư Mã Kiêu đập rộn lên, lệnh cho tâm phúc đến hành doanh Từ Châu đòi binh mã mà Đông cung nuôi, thế là bị An Hoài Đức trả lại một câu Binh mã trong hành doanh đều thuộc triều đình, nhận chiếu mới động, nếu Đông cung cần điều lệnh binh mã, chỉ cần xuất trình con dấu quan phòng là được.
Tùy ý tìm lão phu đòi binh mã, làm sao lão phu có thể cho? ——
Thái độ của lão vô cùng nghiêm túc như thể nói Ta không quen biết môn đảng Đông cung và Tư mã thị, bỗng nhiên trở mặt không nhận người, tiền cũng ăn hết, binh mã cũng giữ hết, không kiêng kỵ gì, ngang ngược phách lối.
An Hoài Đức thật sự nghĩ đến chuyện làm phản sao? Hay là chỉ tạm thời phản bội thôi —— nhưng lão có thể phản bội ai? Ai mới là chủ tử của lão?
Tư Mã Kiêu chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống An Hoài Đức, cơ mà gã cũng không dám bất chấp lật bàn.
Tham ô mấy triệu lượng tiền thuế của dân, hoàn toàn dùng vào việc nuôi binh, việc nào việc nấy cũng đều là tội lớn rơi đầu, bây giờ cái chuôi bị An Hoài Đức nắm chơi trong tay, Tư Mã Kiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại chẳng dám nói cho Thái tử biết việc này.
Đông cung đã cảnh cáo gã phải biết tiết chế lòng háo sắc, nếu không sớm muộn gì cũng chết trên bụng đàn bà.
Tư Mã Kiêu ngoài mặt hưởng ứng, thực tế người khác đưa đến bao nhiêu phụ nữ gã thu bấy nhiêu, gã không tham tiền, lại chẳng thích cờ bạc, duy chỉ có phụ nữ là không từ chối được.
Gã xem thường phụ nữ vì bọn họ cần phải dựa vào đàn ông mới sống được, cũng xem thường việc những người đó có thể đe dọa tính mạng của mình, nào ngờ cuối cùng lại vấp ngã ngay tại chỗ chỉ vì điều đó.
Cũng may Khâm sai vẫn còn giam giữ Tôn Phụ Ất, cố tình dùng việc này để đổ trách nhiệm lên An Hoài Đức, lôi kéo sự chú ý của lão.
Tư Mã Kiêu gửi gắm hy vọng vào Khâm sai, trước đây gã chỉ khao khát cho Khâm sai đi về tay không, bây giờ lại vô cùng mong mỏi Khâm sai có thể mượn thế chỉnh đốn Hoài Nam giết luôn cả An Hoài Đức.
An Hoài Đức yêu cầu Khâm sai chuyển giao thảm án diệt môn và Tôn Phụ Ất lại cho Lưỡng Giang, Tư Mã Kiêu lập tức nhảy ra dùng quan ngân Từ Châu bị mất và ba ngàn ngư dân để công kích An Hoài Đức.
Hai bên đấu đá nhau từ xa, mấy vụ án đồng thời giằng co, mãi đến khi thư từ Đông cung tới đánh vỡ cục diện không kế nào ổn của Tư Mã Kiêu.
Tư Mã Kiêu đọc thư xong, vỗ đùi kêu lên: "Quả nhiên An Hoài Đức hai lòng! Hóa ra người lão ta thần phục thật sự là Tĩnh vương.
Được lắm, nằm vùng nhiều năm như vậy, mượn thanh thế của Đông cung, hút sạch máu thịt Tư Mã thị ta, bây giờ lợi dụng xong rồi thì ném đi, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt đẹp như vậy? Người đâu, người đâu —— "
"Đem con dấu quan phòng của ta cùng với khẩu dụ Thái tử đến Lưỡng Chiết điều binh, theo ta đến Dương Châu bao vậy sơn trang Ký Sướng.
***
Sắc trời u ám, đường núi quanh co được ánh đuối rọi sáng tạo thành một hàng nối dài, đoàn quân đang hướng về phía sơn trang Ký Sướng, mà phía sau lưng núi cũng có một đoàn rồng lửa đi ngược theo triền núi, từng bước áp lại gần.
Trên đỉnh núi, một người một ngựa đang nhìn xuống đoàn binh mã rầm rộ đi qua, sau lưng chính là một hàng kỵ binh vũ trang trọng giáp, trên giáp sắt đen tuyền dính đầy máu tươi chảy thành dòng theo vảy giáp nhiễu xuống đất giờ đã khô lại, cả người lẫn ngựa bị mùi máu tanh và cái tiêu điều xơ xác vây quanh.
Bọn họ chính là mười lăm thiết kỵ Đường Hà do Hoắc Kinh Đường lãnh đạo, một giờ trước đã xông vào sơn trang Ký Sướng giết sạch Cấm quân bên trong, mới vừa rời đi trong phút chốc, dừng chân trên đỉnh núi ngắm nhìn hai đội ngũ va chạm.
Người của Trịnh Sở Chi cùng Tư Mã Kiêu bao vây sơn trang, hai đội quân đụng mặt nhau, không đợi Tư Mã Kiêu kịp phản ứng, Trịnh Sở Chi đã dẫn binh cướp bước vọt vào bên trong.
Tư Mã Kiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó thẹn quá hóa giận: "Ngăn lão lại —— không, vào mau lên! Giành bạc lại trước lão đi!"
Binh mã giơ đuốc cầm gậy chạy vào sơn trang, tất nhiên Tư Mã Kiêu không giỏi đánh giặc kém hơn một bậc, binh mã mà gã mang đến là quân mượn từ Lưỡng Chiết, thần tốc ngày đêm đi không ngừng nghỉ đến đây, nhanh chóng rơi vào tình thế bất lợi, không sánh bằng quân mã của hành doanh Dương Châu tại địa phương tinh thần sung mãn.
Trịnh Sở Chi giỏi chiến thuật, lệnh cho quân mình chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, nhanh chóng chui vào núi giả, bay qua đình nghỉ mát, chợt có kẻ hô lên: "Ở đây có xác chết!"
Trịnh Sở Chi nghe vậy thì kinh ngạc, chẳng lẽ còn có người giành trước nữa?
Lão cùng Tư Mã Kiêu đồng thời bước về phía trước, bên kia lại vọng tới tiếng kêu của binh sĩ: "Báo cáo Đô tào —— Trong sân viện phát hiện có chừng mười xác chết, mặc giáp Cấm quân, trang bị Hoàn Thủ Đao quân dụng, chết vì một đao cắt cổ hoặc trường thương xuyên ngực, không còn ai sống sót!"
Có lẽ đây là đội quân mà An Hoài Đức đã âm thầm huấn luyện, đối với phương thức huấn luyện của Cấm quân Tây Bắc, thì bất kỳ người nào cũng kiêu dũng thiệt chiến, hơn nữa còn có đội bộ binh hoàn chỉnh, hôm nay lại bị diệt khẩu nhẹ nhàng không tiếng động thế ư?
Trịnh Sở Chi nhanh chân bước tới kiểm tra thi thể, phát hiện cái xác vẫn còn ấm, máu chưa khô, rõ ràng người đến trước bọn họ còn chưa đi xa.
Có thể chỉ vừa mới đi thôi là bọn họ đến, nhưng mà được núi trước sau đều đã bị binh mã bao vây, căn bản không gặp được phe thứ ba, chẳng lẽ là bay lên trời chui xuống đất?
Nhìn đến vết thương của người chết, rõ ràng là vết thương do Hoàn Thủ Đao quân dụng cùng với thương hai móc câu chỉ kỵ binh biên giới mới sử dụng gây ra, là nhánh binh mã nào chạy tới đây từ ngàn dặm biên giới xa xôi?
Nếu không có chiếu chỉ, ai dám tự tiện rời biên giới?
Lòng Trịnh Sở Chi nảy sinh dự cảm chẳng lằng, chẳng qua lão còn chưa bắt được cảm giác đó, đã nghe được có người kêu lên ở phía trước: "Tìm thấy bạc rồi! Tổng cộng mười rương, mỗi rương hai trăm ngàn lượng —— chính là bạc cứu trợ thiên tai Từ Châu bị cướp đi! Không sai đâu!"
Trên mặt Tư Mã Kiêu lóe lên niềm vui sướng, cất bước đi về phía trước, đột nhiên bị một lưỡi dao trắng sáng kề ở cổ, gã bị dọa sợ tay chân run rẩy, đầu cứng đờ quát lên: "Trịnh, Trịnh Sở Chi, ông cầm dao kề vào...!Kề vào cổ đại quan tam phẩm của triều đình, ông, ông không muốn sống nữa ư!"
"Sắp tới ngài không còn là đại quan tam phẩm nữa rồi, Tư Mã đô tào.
Mời ngài lên tiếng, để binh dưới tay ngài lui về phía sau, nếu không dao này của tôi không có mắt, nói không chừng sẽ chọt mấy cái lỗ trên người ngài đó.
Tôi cũng không sợ không có cách nào báo cáo cho bệ hạ đâu, chỉ cần đảm bảo để ông sống là được thôi, chứ cách để ông sống không bằng chết thì tôi có nhiều lắm."
Trịnh Sở Chi cười nhạt: "Đô tào đại nhân, ngài muốn nếm thử không?"
Ánh mắt Tư Mã Kiêu âm trầm hung ác: "Thái tử là do Trung cung sinh ra, ngoại trừ Đại hoàng tử chết yểu, thì hắn chính là đích trưởng, người được hoan nghênh nhất, được trăm quan ủng hộ, là trữ quân mà bệ hạ bổ nhiệm, tuân theo mệnh trời, nối tiếp kỳ vọng của thiên hạ vạn dân, tất nhiên phải kế thừa đại thống, đến lúc đó ngươi và cả phủ Trịnh quốc công nhà ngươi đều sẽ phải trả giá đắt cho những gì mà ngươi làm hôm nay để mưu hại Đông cung! Trịnh Sở Chi, bổn quan khuyên ngươi đừng làm chuyện khiến mình hối hận!"
Trịnh Sở Chi: "Tiên đế không phải là đích trưởng mà vẫn kế thừa đại thống, ngoại trừ lúc tuổi già có bị lên án nhưng vẫn là một đời minh quân.
Tiền triều có rất nhiều hoàng đế không phải con dòng chính mà vẫn là hoàng đế đấy thôi, lập trữ quân thì sao? Tiền triều cũng từng hai năm đổi trữ quân một lần, còn có người làm trữ quân hai mươi năm, cuối cùng lại bị một Long Võ đế, người không phải đích cũng chẳng phải trưởng gì cướp ngôi, ông xem, việc đời khó liệu, chừng nào bụi còn chưa lắng xuống, kẻ nào có thể biết chắc được người chiến thắng cuối cùng là ai?"
Mặt mũi Tư Mã Kiêu tái xanh: "Quả nhiên các ngươi mơ ước vị trí trữ quân."
Trịnh Sở Chi: "Người không vì mình thì trời tru đất diệt.
Trời sinh ra chúng ta bình đẳng, có tài năng, vậy tại sao không thể cùng xứng có tâm chí mạnh mẽ?" Bàn tay cầm dao đột nhiên run rẩy một cái, cắt một đường lên cần cổ Tư Mã Kiêu, lão nghiêng đầu quát lên: "Nhìn rõ Tư Mã đô tào của các ngươi trong tay ta đây —— không muốn lão chết, thì quân hành doanh Lưỡng Chiết mau rút lui!"
Tiếng hô trấn áp quân Lưỡng Chiết to dần lên, bọn họ thấy lãnh đạo của mình bị uy hiếp, nhất thời nhìn nhau, không biết nói sao cho phải.
Tư Mã Kiêu vừa mới mở miệng, định kêu đừng để ý lão, liền bị Trịnh Sở Chi vỗ cho một chưởng cứng họng, cơn đau tấn công, một câu cũng chẳng nói nổi.
Không có chỉ thị, doanh quân Lưỡng Chiết đứng yên tại chỗ, không dám tiến thêm, lúc ấy Đô giám hành doanh Dương Châu cũng đã mang mười rương bạc chất lên xe đẩy chở đi, sau đó đến phục mệnh: "Bẩm tướng quân, lấy hết rồi."
Tư Mã Kiêu nghe vậy, tuyệt vọng nhắm mắt, trong lòng tự biết gã và Tư Mã thị xong đời rồi.
Đông cung muốn lợi dụng số bạc này để ném cái nồi đi, đồng thời đối phó với Tĩnh vương và Hoắc Kinh Đường, mơ tưởng đến hai chi quân Tây Bắc trong tay bọn họ, nhưng đối với Tư Mã Kiêu, gã càng muốn mượn việc này lợi dụng điểm yếu để uy hiếp An Hoài Đức, lấy lại sổ sách gã tham ô tiền thuế hơn.
Vừa là chứng cứ gã tham ô tiền thuế của dân, vừa là chứng cứ Đông cung nuôi binh riêng!
Đông cung và Tư Mã thị, chỉ có thể bảo vệ một, không thể trọn vẹn cả hai!
Trịnh