Quán rượu trong chợ đêm mọc lên như nấm, mái đình cong cong treo đầy đèn lồ ng, ánh lửa cam vàng thắp sáng một nửa Kinh đô, dưới lòng đường cứ năm bước là có một sạp nhỏ, người bán hàng nào cũng đang ra sức chèo kéo khách.
Vẫn chưa vào hạ mà dưới đầu cầu đã có người bán nước ô mai ướp đá và cam thảo tuyết lạnh, buôn bán rất chạy, ra là vì du khách ăn nhiều thức ăn dầu mỡ, rất cần các món thức uống mát lạnh để giải khát.
Dọc đường đi, Triệu Bạch Ngư đã thưởng thức không dưới mười món ăn ngon, không hề sợ dạ dày nhỏ không chứa nổi, dù sao cũng có dạ dày lớn Hoắc Kinh Đường giúp y thu gom tàn cuộc.
Ăn đến tận đầu cầu thì miệng lưỡi đã khát khô, y bèn mua hai chén nước ô mai lạnh lạnh chua chua, nếm thử một ngụm, trước lạnh sau ngọt, quả ô mai đã được ướp nấu có mùi thơm đậm đà, Triệu Bạch Ngư thích tít cả mắt.
Nguyên liệu và phương pháp chế biến món ăn thời xưa đúng là phong phú, chỉ cần một chén là đã thỏa mãn rồi.
"Ngon quá đi à."
Đột nhiên có một tiếng hô "Hay!" vang lên, ấy là nhóm người diễn màn nhào lộn ở bờ cầu bên kia, màn trình diễn đến khúc cao trào, khách xem không khỏi hoan hô khen ngợi.
Dưới cầu có chiếc thuyền trôi lơ lửng, từ trong thuyền vọng ra tiếng hát uyển chuyển, hai bên bờ sông, người đi thành tốp ba tốp năm vô cùng nhộn nhịp
Trên cầu có vài sạp bán đèn lồ ng, mặt nạ và cành đào, cành hạnh cùng các vật phẩm khác, lúc Triệu Bạch Ngư đi qua thì dừng bước, nhìn trúng một chiếc mặt nạ mạ vàng được chế tác tinh xảo, y bèn lấy nó xuống so tới so lui trên mặt Hoắc Kinh Đường.
"Chàng từng nói lúc trước luôn đeo một chiếc mặt nạ xinh đẹp mà nhỉ, những kẻ tung tin đồn tướng mạo chàng xấu xí chắc là sẽ phải suy nghĩ lại đấy."
Hoắc Kinh Đường nhìn y qua hai mắt mặt nạ: "Xấu chút bớt việc."
Triệu Bạch Ngư cười, lúc mua chiếc mặt nạ vàng này liền nghe người bán hàng nói: "Hay là tiểu lang quân cũng mua luôn chiếc mặt nạ vàng còn lại đi ạ, hợp với chiếc này lắm đấy?"
Người bán hàng lấy một chiếc mặt nạ mạ vàng xinh đẹp giống như vậy ra, kiểu dáng hơi khác so với chiếc trong tay Triệu Bạch Ngư, có điều đặt bên cạnh nhau thì rất hợp, đúng là có thể ghép thành một cặp.
"Hóa ra phố xá chợ phường sầm uất cũng có tạo vật tuyệt đẹp như vậy sao?"
Tiếng thán phục xen đến từ phía sau lưng, bóng người màu đỏ nhạt đột ngột xuất hiện lướt qua Triệu Bạch Ngư, cầm lấy chiếc mặt nạ vàng mà người bán hàng đang đưa đến, đáy mắt nhác thấy Triệu Bạch Ngư mới xoay người sang, cất tiếng hỏi: "Ngũ lang?"
Là Triệu Ngọc Tranh.
Cậu mặc thâm y màu đỏ nhạt, đầu đội ngọc quan, trước ngực ôm cành đào, tóc cài trâm hoa, tướng mạo trông xinh đẹp như con gái.
Thâm y ủng đen cũng không phải là quần áo may mặc ngày thường, chỉ khi nào đến lễ Gia Quan mới được mặc, Triệu Bạch Ngư và Triệu Ngọc Tranh cùng mặc thâm y, đứng mặt đối mặt, chắc chắn là do duyên phận tài tình, đôi bên đều chọn cùng một ngày lành cử hành lễ Gia Quan.
Triệu Bạch Ngư nhìn phía sau lưng Triệu Ngọc Tranh, hai con trai lớn nhà họ Triệu và đương kim Thái tử cùng mặc thường phục theo sát bên cạnh Triệu Ngọc Tranh, bọn họ đều đã thấy thâm y trên người Triệu Bạch Ngư, rõ ràng Triệu Trường Phong và Triệu tam lang hơi sững sốt, nhất là Triệu Ngọc Khanh tựa như mới vừa nhận ra hai em trai của mình bằng tuổi nhau.
Hôm nay gia quan, gã lại không có chuẩn bị sẵn bất kì lời chúc mừng hay món quà gì, nhất thời luống cuống tay chân.
Triệu Ngọc Tranh do dự: "Ngũ lang, hôm nay là lễ Gia Quan của ngươi sao?"
Sắc mặt Triệu Bạch Ngư hờ hững: "Ta cùng tuổi với ngươi."
Triệu Ngọc Tranh lắp ba lắp bắp: "Ừ, ừ nhỉ." Nghĩ ngợi chốc lát, cậu tháo miếng ngọc Dương Chi bên hông ra nhét vào trong tay Triệu Bạch Ngư: "Ta tặng quà Gia Quan cho ngũ lang này." Nói xong rũ mắt, nhác thấy mặt nạ vàng mà Triệu Bạch Ngư đang cầm liền nhận ra ngay rồi nói: "Mặt nạ này rất giống với cái trong tay ngũ lang...!Nó là một đôi à? Ngũ lang muốn mua một đôi sao?"
Cậu chần chừ, trả lại mặt nạ vàng vào tay Triệu Bạch Ngư: "Xin lỗi, mới nãy ta không phát hiện...!Trả cho ngươi đấy."
Tầm mắt của Thái tử vẫn luôn ở trên mặt Triệu Ngọc Tranh, tất nhiên nhìn thấy rõ yêu thích và tiếc nuối trong đáy mắt cậu, rõ ràng ngày hôm nay Triệu Ngọc Tranh đã nhân nhượng với Triệu Bạch Ngư quá nhiều, thậm chí là dè dặt như thể lấy lòng, Thái tử hiểu ngay rằng có lẽ Triệu Ngọc Tranh đang cảm thấy thẹn vì chuyện Triệu Bạch Ngư bị gả đi thay cậu.
Nhưng chuyện này là do bọn họ âm thầm làm, chẳng liên quan gì đến Triệu Ngọc Tranh cả.
Huống chi từ khi ra đời, Triệu Ngọc Tranh đã yếu ớt nhiều bệnh, tất cả là do Xương Bình công chúa gây ra.
Đều bảo mẹ nợ con đền, nói đến thiếu nợ thì Triệu Bạch Ngư mới là người thiếu họ nhiều hơn.
Lúc còn nhỏ Triệu Ngọc Tranh đã đáng yêu như ngọc tuyết, sau khi lớn lên vô cùng cao ngạo, là ánh mặt trời chói sáng nhất Kinh đô, đã bao giờ thấy cậu cẩn thận từng li từng tí như vậy đâu?
Thái tử không khỏi đau lòng bèn trách móc: "Mặt nạ có một đôi, Triệu khanh một mình một chiếc thôi, cần gì phải tranh giành món đồ người khác yêu thích chứ?"
Triệu Bạch Ngư cầm hai chiếc mặt nạ, nghe vậy nhếch mép cười: "Sao hôm nay điện hạ có thời gian dạo đêm Kinh đô vậy? Công việc nhàn rỗi quá, bên dưới không ai tìm đến làm phiền nên hiếm khi ngài được an tĩnh sao?"
Thái tử nghĩ đến đống việc chất chồng do Triệu Bạch Ngư rước lấy làm mình tổn thương mình mẩy lại còn phiền hà đủ điều, nội tạng nhộn nhạo hết cả lên, cơ thể căng thẳng, cổ họng khô khốc, huyệt thái dương căng lên đau nhức, phản xạ đầu tiên của hắn là buồn nôn.
Triệu Ngọc Tranh nhắc nhở: "Ngũ lang, không được bất kính với Thái tử."
Triệu Bạch Ngư: "Miệng lưỡi ngài cũng tài thật, lần nào gặp cũng đội cho thần chiếc mũ cao, nhưng thứ cho thần không nhận nổi.
Có điều đó chỉ là lời chào thăm hỏi thường ngày trong quan trường mà thôi, nếu điện hạ cảm thấy thần đang xúc phạm ngài, thần sẽ lựa ngày đến Đông cung chịu đòn nhận tội?"
"Không cần."
Thái tử đau đầu từ chối, hắn cảm giác Triệu Bạch Ngư chắc chắn sẽ chạy đến biểu diễn tiết mục chịu đòn nhận tội thật, nói không chừng còn quậy cho ầm ĩ lên để cả triều văn võ biết hắn là phường hẹp hòi, tất nhiên quan trọng hơn hết chính là Thái tử phi và Lư tri viện đều sẽ biết được hắn lén lút đi dạo đêm Kinh đô với Triệu Ngọc Tranh.
Người nhà họ Triệu và Đông cung thân cận, Triệu Ngọc Tranh thường xuyên ra vào hoàng cung, nếu như nói Thái tử tham gia lễ Gia Quan của Tứ lang một cách quang minh chính đại thì sẽ không ai hoài nghi tư tình của hắn, nhưng lén lút trộm đến, vấn đề đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Có lẽ Thái tử phi sẽ không nghi ngờ gì, nhưng Lư tri viện luôn sốt ruột thay cho con gái thì chưa chắc.
"Cô cải trang vi hành, thể xét dân tình, vui vầy cùng dân, hôm nay không có phân biệt vua thần, có nói sai cũng không tính là xúc phạm, nhưng chúng ta cũng sẽ không nhắc đến chuyện công."
Bấy giờ Triệu Trường Phong mới lên tiếng: "Tứ lang còn chưa thi đậu công danh, hôm nay gia quan nên vui vẻ hơn bình thường, vui quá mà quên, mới nãy bị nhiều người ngăn cản tầm mắt không nhìn thấy đệ, vì vậy mới lấy đi mặt nạ vàng trước đệ một bước, không phải là cố ý nhắm vào."
Khựng lại một chút, hắn nhìn thâm y trên người Triệu Bạch Ngư nói: "Cũng khéo thật, không ngờ đệ cũng chọn ngày này làm lễ Gia Quan...!Đệ không đến gia miếu cáo lễ chương chúc, thế đã đi nơi nào vậy?"
Triệu tam lang không chờ nổi nữa tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, bọn ta đều không nhìn thấy đệ."
Che chở Triệu Ngọc Tranh trước đã trở thành thói quen của bọn họ.
"Đệ, hôm nay đệ Gia Quan, sao không nói với chúng ta? Nếu như nói, chắc chắn mẹ sẽ đồng ý để đệ vào gia miếu, cha, có lẽ cha cũng sẽ đồng ý thôi.
À đúng rồi, ta không đem theo quà đáng tiền trong người, chỉ có hồng tiên* này thôi, là bùa cầu đề tên bảng vàng sáng sớm ta đi cầu ở chùa Bảo Hoa..."
(*) Giấy viết thư màu đỏ
Đang nói hăng say bỗng nhiên nhỏ tiếng dần, tất nhiên bùa linh này là gã cầu cho Triệu Ngọc Tranh rồi.
"Ấy, về nhà ta sẽ chuẩn bị quà sau nhé?"
Triệu tam lang cũng không biết vì sao gã lại chột dạ áy náy, giọng nhỏ như muỗi kêu, từ từ im lìm luôn, trên mặt viết đầy chữ bối rối.
Triệu Ngọc Tranh bước ra giảng hòa: "Ta không biết quy củ quan trường, khiến mọi người cười chê rồi, hy vọng ngũ lang khoan dung độ lượng, đừng trách ta mới phải."
"Ngươi không nói ra, có lẽ chẳng ai cảm thấy tiểu lang đang trách ngươi đâu."
Một giọng nói lạnh lùng hơi trầm đột nhiên chen vào, có cơn gió đêm thoảng qua, thổi cánh hoa hạnh gần đó tới, đầu tiên là một thoáng đàn hương thanh nhã ngào ngạt quyến luyến bên cánh mũi, sau đó là một góc áo choàng lông cừu thêu hạc bị gió thổi phất lên, tầm mắt Triệu Ngọc Tranh dời từ áo choàng hạc màu xanh đậm lên trên, hai mắt hơi mở to ra nhưng không dễ phát hiện, dáng vẻ đẹp đẽ ấy chậm chạp nở rộ trong mắt cậu, thế nhưng chỉ trong lòng cậu hiểu được còn người ngoài thì chẳng thể nhận ra.
Lúc này Triệu Bạch Ngư đứng ở chỗ sáng, mà Hoắc Kinh Đường vừa vặn giấu mình ở nơi đèn không chiếu tới, cộng thêm việc hắn giỏi che giấu hơi thở, lại có mùi hoa hạnh thơm ngát che kín Phật hương trên người, lúc hắn không lên tiếng đúng là không ai có thể phát hiện được.
Mãi đến khi hắn đột nhiên mở miệng, âm thanh đó mới tựa như xé toạc ánh sáng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Hoắc Kinh Đường đứng bên cạnh Triệu Bạch Ngư, hai người đều toát ra vẻ lạnh lùng giống nhau như đúc, ánh mắt hắn liếc về phía Triệu Ngọc Tranh giống như nhìn con kiến nhỏ yếu, vô cùng khinh thường.
Trong phút chốc Triệu Ngọc Tranh cảm thấy không cam lòng.
Nhưng lòng không cam vừa dâng lên đã bị niềm vui sướng theo đuôi nhấn chìm, người trước mắt này chính là thân ảnh ở lầu Sơn Hà bên ngoài thành, là vị thủ lĩnh thiết kỵ Đường Hà mà cậu nhìn thấy ở phủ Dương Châu, sau khi hồi kinh đã từng đến chỗ của không ít nhân mạch xin tìm kiếm giúp, nhưng làm sao được khi thiết kỵ Đường Hà quá cơ mật, tin tức có liên quan đều bị che giấu cực kì nghiêm ngặt, đã bốn năm tháng qua rồi mà cậu vẫn không biết người nọ có thân phận thế nào.
Ai mà ngờ được lúc này đây cậu lại có thể nhìn thấy người mà mình vẫn luôn muốn gặp chứ.
Ngay ngày lễ Gia Quan của cậu, ngay ngày cậu trưởng thành, hình ảnh lướt qua vội vã ấy bỗng nhiên chớp nhoáng xuất hiện thành người thật ngay trước mắt.
Triệu Ngọc Tranh nghe tiếng tim mình đập mạnh: "Ngươi..."
Lời nói của cậu còn chưa tròn đã bị Thái tử cắt ngang: "Hoắc Kinh Đường, tứ lang cũng không có ý gì với y, ngươi đừng có mà suy đoán bậy bạ.
Nếu như ngươi tiếp xúc với tứ lang sẽ biết tâm tính hắn rất thuần lương, chưa từng ôm lòng hại người."
Hoắc Kinh Đường...?
Triệu Trường Phong và Triệu tam lang chắp tay về phía Hoắc Kinh Đường, không hẹn mà cùng chắn trước mặt Triệu Ngọc Tranh: "Ra mắt tiểu quận vương."
Triệu Ngọc Tranh ngây người tại chỗ, con ngươi co rút, cánh môi như mất đi màu máu, cậu giương mắt nhìn về phía người mà mình đã luôn nhớ mong từ năm mười tuổi, lúc này đây người ấy đã xuất hiện trong ngày quan trọng nhất đời cậu, nhưng thái độ của người đó rất lạnh lùng, một ánh mắt cũng chẳng muốn cho cậu.
Điều khiến Triệu Ngọc Tranh sợ hãi hơn cả thái độ lạnh nhạt của người trong mộng, đó là lẽ ra cậu đã từng có được duyên phận trăm kiếp mới tu được với hắn, hai người bọn họ đã từng có một mối nhân duyên, từng suýt trở thành một đôi có quan hệ thân mật nhất trên đời của đối phương.
Nhưng mà người thân của cậu đã chặt đứt đoạn nhân duyên này, mà cậu thì hèn hạ như gặp phải nước lũ và thú dữ, Triệu Ngọc Trang thừa biết Triệu Bạch Ngư vô tội, nhưng trong khoảnh khắc nghe được chuyện y bị thay mận đổi đào, cậu vẫn sinh lòng do dự, giả câm giả điếc giả ngu như thể đó là chuyện đương nhiên.
Cậu cũng đã tự tay trao duyên phận đó vào tay Triệu Bạch Ngư kia mà?
"Cứ coi như không nhìn thấy bổn vương thì khi bước đến thấy chủ sạp đang nói chuyện với người khác, chỉ cần không phải kẻ mù là có thể nhìn ra được chủ sạp vì mời hàng tiểu lang nên mới lấy ra một chiếc mặt nạ nữa.
Nếu không phải tiểu lang thì sao, đổi lại là một người nào đó khác, Triệu Ngọc Tranh ngang nhiên chạy đến giật lấy cũng đủ gọi là ăn cướp rồi.
Đây là vấn đề nhân phẩm và thái độ, liên quan gì đến quy tắc quan trường thế?"
Hoắc Kinh Đường lạnh giọng gãi đúng chỗ ngứa, chọc một nhát khiến cho đám người Thái tử lúng túng không thôi.
Thái tử: "Hôm nay là ngày đặc biệt của tứ lang, hắn đang phấn chấn nên khó tránh khỏi sơ xuất, Lâm An quận vương sẽ không để ý chút chuyện cỏn con này mà chèo kéo không tha chứ?"
Hoắc Kinh Đường: "Bổn vương để ý."
"——!" Thái tử lập tức cứng họng, môi run lên đứt quãng: "Ngươi là đàn ông sao mà...!Cũng không phải tứ lang cố tình, cũng đã lên tiếng nhún nhường rồi, người cần tha nên tha đi chứ..."
Hắn vừa nói vừa thấy khó hiểu, vốn là muốn giúp tứ lang đòi lại công bằng, sao cảm giác như đang nói "sai ở tứ lang" nhỉ?
Hoắc Kinh Đường: "Thôi bỏ đi, ngày đó còn có thể không nói nguyên nhân dám khiêu khích bổn vương ở ngoài phố, chắc là vì đã quen thói ngang ngược, chẳng bằng tiểu lang quân nhà ta biết lễ thủ lễ."
Triệu Trường Phong nghe vậy sa sầm mặt, Triệu tam lang vừa bối rối vừa tức giận.
Hoắc Kinh Đường nhếch mép, liếc nhìn mấy người bọn họ, kéo dài giọng như thể muốn gằn rõ từng chữ: "Dẫu sao cũng được muôn vàn kẻ yêu thương, ai mà nỡ lật tẩy nhỉ, đến cả họa do chính mình gây ra cũng ép buộc người không liên can đến gánh chịu cơ mà.
Lại nói người vì tình riêng là chuyện bình thường, cho nên bổn vương cũng yêu thương thiên vị tiểu lang hơn ai hết, chắc hẳn Thái tử cũng hiểu được miệng ta hay buông lời tự phụ mà nhỉ.
Được rồi, các ngươi đi dạo tiếp đi."
Nói xong liền dắt tay Triệu Bạch Ngư: "Tiểu lang, chúng ta qua bờ bên kia thôi, ở đó một hộ gia đình, nghe nói nước giếng nhà đó trong ngọt lạ lắm, còn có thể trừ xui, chúng ta đến xin một bình mang về."
Mặt Thái tử u ám, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Kinh Đường, từ nhỏ đối phương đã chẳng nể mặt hắn, khi đó hắn còn chưa là trữ quân, nhưng giờ này hắn đã là Thái tử của Đại Cảnh rồi, dù Hoắc Kinh Đường có xuất sắc đến đâu đi nữa thì cũng là bề tôi của hắn thôi, vậy mà dám làm hắn bẽ mặt giữa nơi đông người thế này, thật sự là...
Tội đáng muôn chết!
"À phải." Hoắc Kinh Đường bỗng nhiên quay đầu nói: "Gần đây Thái tử bận bịu chuyện triều, buông lơi võ nghệ, ngày mai ta vào cung xin Thánh thượng cho phép Thái tử nghỉ mấy ngày đến thao trường tập luyện một chút."
Thao trường ——
Thái tử hít một hơi lạnh, chợt nhớ hồi tháng trước, Hoắc Kinh Đường đột nhiên nổi điên, đứng trước mặt phụ hoàng nói thân thể hắn bị suy nhược, không chịu lo luyện tập võ nghệ, về sau chừa cho hắn chút thời gian đến giáo trường rèn luyện một hai giờ, Hoắc Kinh Đường vừa bày ra bộ dáng chừa mặt mũi cho hắn vừa đánh hắn tơi tả.
Kí ức ùa về, Thái tử cảm giác xương cốt mình còn đau, cơ mặt không nhịn được giật run lên, trong lòng dâng trào hối hận.
"Chờ đã." Không ai nghĩ đến Triệu Ngọc Tranh lại lên tiếng lúc này, cậu nhìn chằm chằm sang đó: "Ngài là Lâm An quận vương Hoắc Kinh Đường sao? Có tin đồn Hoắc Kinh Đường bạo ngược, dung mạo như quỷ dạ xoa, xấu không nhìn nổi, lúc nào ra ngoài cũng đeo chiếc mặt nạ xấu xí —— Sao ngài có thể là Lâm An quận vương được?"
Triệu Bạch Ngư đáp: "Không thể hoàn toàn tin vào lời đồn, đứa trẻ ba tuổi còn hiểu đạo lý này, Triệu tiểu lang