Triệu Bạch Ngư: "Chị đã có chỗ dừng chân chưa?"
Kỷ phu nhân: "Nhà chúng tôi vẫn còn một chỗ ở tại kinh đô."
Triệu Bạch Ngư gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tham ô năm ngàn...!Số lượng hơi lớn, không dễ xử lý nhưng cũng không đến mức bị tịch thu tài sản diệt tộc, cùng lắm là cách chức lưu đày.
Việc gia quyến của đại nhân đều bị đưa về kinh cũng không quá bình thường, cũng có thể có người ở trong tối nhúng tay, tôi sẽ suy nghĩ cách giải quyết trước đã."
Kỷ phu nhân cúi người vái một cái: "Đa tạ đại nhân tương trợ!"
Triệu Bạch Ngư đỡ bà dậy: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Đưa Kỷ phu nhân đi rồi, Triệu Bạch Ngư bắt đầu đi tìm người có thể giúp đỡ mình.
Lưỡng Giang không có ai, y không có cách nào hiểu rõ ràng tình hình vụ án, nhưng án sẽ được chuyển về bộ Hình, y có quen với cai ngục trong đại lao, có thể tìm cơ hội xin vào thăm tù để tự mình hỏi Kỷ đại nhân.
Nhưng chức quan đã bị thôi, xích sắt giam người còn ở bộ Hình có nghĩa là nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, rất khó mà lật án.
Huống chi Kỷ đại nhân thật sự đã thu tiền, thuộc về chủ quan, hơn nữa không bị ai uy hiếp, cũng khó biện chứng rằng ông ấy bị hãm hại.
Trong tay không có nhiều tin tức, vẫn chưa thể đoán chừng phân tích kết quả, thế là Triệu Bạch Ngư bèn lên đường đến bộ hình gặp Kỷ đại nhân.
***
Điện Văn Đức.
Trong điện tràn ngập mùi trà long diên hương đậm đà, Nguyên Thú đế khép hờ nửa mắt, tựa như đang suy nghĩ đâu đâu, mãi đến khi đại thái giám nói hiện giờ Triệu Bá Ung đang chờ ở ngoài điện, ông mới lấy lại tinh thần, cho gọi người vào.
Triệu Bá Ung vừa vào, Nguyên Thú đế trên tháp đã khoát tay nói: "Không cần hành lễ, tới chỗ trẫm này.
Ngồi đi."
Triệu Bá Ung kính cẩn ngồi đối diện Nguyên Thú đế, nhìn ván cờ trắng đen đã rơi vào thế chết trên bàn trà nhỏ.
"Có còn đường sống không?"
Triệu Bá Ung nhìn mấy con cờ, giơ tay di chuyển một quân trắng, toàn bộ bàn cờ sống lại trong nháy mắt: "Mời bệ hạ xem."
Nguyên Thú đế mở mắt nhìn xuống, bật cười một tiếng: "Tài đánh cờ của Thừa Giới không thụt lùi, hai mươi năm như một ngày."
Triệu Bá Ung: "Không bằng nước cờ tài giỏi sáng rực của bệ hạ."
Nguyên Thú đế: "Biết trẫm kêu ngươi tới là vì chuyện gì không?"
Triệu Bá Ung: "Thần không biết."
Nguyên Thú đế: "Thi hương năm nay tứ lang có vào trung bảng không?"
Triệu Bá Ung: "Nhận ân điển của bệ hạ, tứ lang may mắn trung bảng."
Nguyên Thú đế: "Triệu khanh tam nguyên cập thứ, tất nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, không liên quan gì đến trẫm, vậy nên cũng không cần tâng bốc trẫm.
Trẫm và ngươi không kém nhau nhiều tuổi, mấy đứa con cũng đồng trang lứa với nhau, thuở nhỏ chơi chung đậm tình trúc mã, tương lai phải là quân thần tương đắc mới được."
Triệu Bá Ung: "Bệ hạ khen lầm rồi, thần không cầu mong chúng nó xuất trận tướng võ vào triều tướng văn, chỉ cần sống bình an là được."
Nguyên Thú đế: "Mong muốn đơn giản nhất của cả cha mẹ trên dời này đều cũng chỉ có như thế thôi, dù có mong con thành rồng cũng chỉ là một nguyện vọng bình thường.
Năm con trai nhà Triệu khanh cũng xuất sắc, đứa nào đứa nấy quần là áo lượt, cả kinh đô này đều ngưỡng mộ Triệu khanh dạy con giỏi...!Nhắc mới nhớ, đại lang, tam lang đều đang nhậm chức ở Cấm quân, tứ lang đã tham gia khoa cử, đến cả nhị lang cũng đang làm cho Diêm Thiết ty —— trẫm nhớ nhị lang ra tỉnh ngoài kinh cũng đã hai năm rồi phải không?"
Triệu Bá Ung: "Hai năm lẻ ba tháng, nhậm chức phán quan Diêm Thiết ty Giang Tây."
Nguyên Thú đế: "Thành tích xuất sắc, trẫm còn đang nghĩ chờ sang năm đến nhiệm kỳ sẽ điều nhị lang về Tam ty, sau này ở lại kinh đô làm việc, cũng là để vợ chồng con cái các ngươi ở gần đỡ nhớ nhau."
Triệu Bá Ung vội vàng xuống tháp, chắp tay nói: "Thần tạ bệ hạ ân điển."
"Đứng lên, đứng lên đi.
Đừng cứ hở ra là quỳ, ngươi ta tình cảm vua tôi hai mươi năm, chút ân điển này trẫm cho ngươi không được sao?" Nguyên Thú đế nói xong bèn thở này: "Trẫm làm hoàng đế còn chẳng xong đây.
Sinh nhật vừa kết thúc là Thái hậu lâm bệnh, thái y nói là do phiền muộn quá nhiều, lão nhân gia bà ấy từ trước đã không được khỏe, qua lần này lại như đi trên băng mỏng, mà đến từng này tuổi rồi, trẫm vẫn không thể khiến cho bà ấy vui vẻ...!Nếu như mặc lên một bộ quần áo sặc sỡ có thể khiến cho Thái hậu vui, trẫm không ngại học giả trang xấu xí già nua như Lão Lai Tử*, nhưng trẫm biết tâm bệnh của Thái hậu không ở nơi cấm cung này."
(*) Lão Lai Tử là người ở nước Sở, sinh vào thời Xuân Thu, đã 80 tuổi mà cha mẹ vẫn còn sống, ông thờ cha mẹ rất có hiếu.
Không muốn cha mẹ thấy con già nua mà lo buồn, ông thường mặc áo sặc sỡ, rồi tay múa miệng hát trước mắt cha mẹ
Dừng chốc lát, Nguyên Thú đế nhìn Triệu Bá Ung: "Triệu khanh có biết được tâm bệnh của Thái hậu là gì không?"
Triệu Bá Ung không nhanh không chậm đáp: "Thần không phải con giun trong bụng Thái hậu, cũng không dám đoán suy nghĩ của Thiên gia.
Thần không biết."
Sắc mặt Nguyên Thú đế chợt tối sầm xuống, không lâu sau lại trở về trạng thái bình thường: "Trẫm biết ngươi an phận biết giữ kẽ nhất.
Tình mẫu tử là dây tơ vương vấn không dứt được, đó là luân lý làm người của thiên đạo, đến giờ vẫn vậy, trẫm cũng không dám cãi."
"Cha mẹ thương con, vì con mà tính toán sâu xa.
Song vua tôi không phải là cha mẹ tầm thường trong thiên hạ, nhưng cũng là cha mẹ của thiên hạ chúng dân.
Lòng thương con của cha mẹ là tình riêng, lòng yêu dân của vua tôi là đại công, tình riêng không thể vượt qua đại công đại nghĩa, ấy chính là đạo vua tôi trong lòng vi thần."
Bàn cờ đánh loạn được bày ra lần nữa, Nguyên Thú đế không đáp lời lão, mà Triệu Bá Ung cũng chỉ im lặng nhìn manh mối lộ rõ trên ván cờ phức tạp.
Không khí trong điện an tĩnh mà căng thẳng, đại thái giám hoàn toàn không dám bén mảng đến gần, cung nhân đứng cách đó không xa cũng chỉ dám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không ai có gan hít thở mạnh.
Một hồi lâu sau, Nguyên Thú đế mới cao giọng bật cười phá vỡ im lặng: "Thừa Giới làm thần trung nghĩa, ngay thẳng không a dua, chẳng lẽ trẫm không biết sao? Trẫm cũng rất lo lắng, bởi vì Chuyển vận sứ Tào ty Giang Tây một chức hai người đảm nhiệm qua là cho trẫm tự mình chỉ định người đi, lòng tin cậy của trẫm đối với bọn họ có thừa, nhưng chỉ trong ba bốn năm ngắn ngủi cả hai chức vụ đều ngã, còn đều mang tội tham ô! Trước có Trần Chi Châu, sau có Kỷ Hưng Bang, ngươi thử nói xem là vì phong thủy Tào ty Giang Tây không tốt mới khiến cho người nhậm chức liên tục gặp chuyện sao?"
Triệu Bá Ung: "Lưỡng Giang luôn là vùng thu thuế trọng yếu, nhất là Giang Tây khơi thông hải vận và vận tải từ đất liền, chức quyền Tào ty Giang Tây cũng vướng víu không rõ với thủy vận, thân ngập trong núi vàng núi bạc.
Mà người như vậy, ý chí không kiên định khó tránh khỏi sa đọa."
"Cho nên trẫm vô cùng khó xử.
Trẫm không còn biết nên tin tưởng đại thần nào, càng sợ bị hao tốn đại thần đắc lực ở Giang Tây này.
Sau đó trẫm đã cẩn thận suy nghĩ lại, thương bang vận tải xuất hiện từ xưa nay, e là thế lực đã cắm rễ khắp mọi nơi, đèo bồng lẫn nhau.
Một khi đám người này đã bao bọc cho nhau, kết thành bè đảng thì rất dễ hỗn loạn, quan mới nhậm chức vừa đến, khó má đánh vào các thế lực thâm căn cố đế ở địa phương, hoặc là bị loại trừ, hoặc là dung nhập vào nó, dần dần thối rữa theo bọn chúng —— "
Nguyên Thú đế giương mắt nhìn Triệu Bá Ung: "Trẫm bèn nghĩ, hay là chọn quan viên trẻ tài sắc vẹn toàn ngay tại Lưỡng Giang kiêm nhiệm Tào ty sứ, Triệu khanh cảm thấy thế nào?"
Triệu Bá Ung: "Bệ hạ có quyết định, thần nghe lệnh làm việc."
Nguyên Thú đế: "Trong lòng Triệu khanh không chọn được ai sao?"
Triệu Bá Ung: "Thần không quen thuộc quan trường Lưỡng Giang, chỉ nghe nói mấy năm nay Tri phủ Viên Châu, Tri phủ Cát Châu có thành tích tốt, là quan lại có thể dùng."
Nguyên Thú đế: "Đúng là lương lại, nhưng không thể coi là năng thần, chỉ sợ không thể làm rung chuyển Lưỡng Giang." Ông đặt một quân đen xuống, phá vỡ ván cờ, rồi vung tay một cái nói: "Thôi, trẫm sẽ cân nhắc.
Ngươi cứ trở về đi."
Triệu Bá Ung đứng dậy chắp tay rồi lui ra.
Nguyên Thú đế chờ đám người vừa đi đã gọi đại thái giám tới ngay: "Ngươi đến đại lao bộ Hình gặp Kỷ Hưng Bang, tra hỏi ngọn nguồn nhận hối lộ tham ô, quay về phải nói rõ mười mươi cho trẫm."
Đại thái giám: "Lão nô lĩnh chỉ."
***
Đại lao bộ Hình.
Triệu Bạch Ngư mang rượu và thức ăn vào trong trò chuyện với Kỷ Hưng Bang, cai ngục đã dành cho y một khoảng thời gian.
"Từ lúc ta bị vu cáo cho đến khi đem ra kiện tụng chỉ xảy ra trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, căn bản là không kịp phản ứng nữa, nhân chứng vật chứng còn đó, trực tiếp định tội.
Không dối gạt gì ngươi, kinh nghiệm luận tội kiện án của ta trước đây phong phú, vừa nghe bằng chứng là biết ta không lật được án rồi.
Ta biết ngươi mềm lòng nặng nghĩa, chắc chắn sẽ cứu ta, nhưng không cần uổng phí tâm tư đâu, nếu như vẫn còn niệm tình bộ hạ cũ, xin giúp ta thu xếp cho người nhà ổn thỏa là được rồi."
Triệu Bạch Ngư đè hai tay Kỷ Hưng Bang không cho ông quỳ xuống, thẳng thắn nhìn ông nói: "Nếu đại nhân đã hiểu tính ta, sẽ biết ta nhất định không ngồi nhìn bỏ mặc lý lẽ."
Kỷ Hưng Bang cảm động rơi nước mắt: "Chỉ là vụ án này quá khó khăn."
Triệu Bạch Ngư: "Xin Kỷ đại nhân hãy thuật lại từ đầu."
Mặc dù Kỷ phu nhân đã nói nguyên nhân, nhưng không rõ ràng bằng Kỷ Hưng Bang.
Kỷ Hưng Bang gạt đầu, thuật lại toàn bộ quá trình ông rơi vào bẫy rập: "...!Đến khi ta tỉnh táo lại thì chuyện cũng đã rồi, không thể xoay chuyển trời đất nữa."
Triệu Bạch Ngư nhẩm đi nhẩm lại ván cờ hãm hại Kỷ Hưng Bang: "Thứ nhất là học nho địa phương, vậy là có công danh trong người, hoặc tổ tiên đã từng là nhân vật lừng lẫy, phương diện đức hạnh thuộc thành phần gương mẫu tại địa phương, có lẽ là vì muốn mang lại thành tích cho quan địa phương, cho nên học nho mới âm thầm giao hảo với Tri phủ Hồng Châu để hại ngài."
Lúc này Kỷ Hưng Bang mới nói: "Không sai! Người hãm hại ta đã đến Tri phủ Hồng Châu cáo trạng ta tham ô, mới đầu Tri phủ Hồng Châu đó phái người đến thông báo với ta, dặn ta đề phòng, ta còn nhận lấy ân tình đó của hắn nữa!"
Triệu Bạch Ngư: "Thứ hai là thương bang Giang Tây.
Thương nhân lập thành bang, coi như đã bện chung thành một sợi dây, lợi ích ràng buộc cùng một chỗ, đường đường là đại quan tam phẩm mà không thuận theo ý bọn họ, nói kéo xuống ngựa liền dám kéo xuống ngựa, có thể thấy thế lực của họ lớn đến nỗi không sợ hãi triều đình, kẻ làm quan phủ địa phương còn phải nghe bọn họ điều động."
Kỷ Hưng Bang gật gù: "Ngươi nói đúng.
Trước đây ta nghe lời ngươi nhắc nhở, lúc đến nơi cẩn thận đủ đường, chỉ gắng sức hoàn thành công tác.
Chuyển vận ty còn gọi là Tào ty, tuy có nhúng tay vào thủy vận, nhưng thật ra phân không rất rõ ràng, không hề tính chung nghiệp vụ thủy vận, bình thường chỉ phụ trách một vài chuyến vận tải đường bộ, cùng với việc giao quan lương đã thu hoạch xong đến cho cơ quan vận chuyển, vốn không đến nỗi bất hòa với thương bang thủy vận, chỉ có một lần cửa khẩu thủy vận Giang Tây xảy ra vấn đề mới phải tạm thời ngừng vận chuyển thôi."
Nói đến đây, Kỷ Hưng Bang còn nhàn rỗi gắp một miếng thịt ăn, chắc là từ lúc gặp nạn vào ngục đã chịu khổ rất nhiều rồi.
"Một khi cơ quan vận chuyển dừng hoạt động, thì phải do Tào ty ta chịu trách nhiệm đưa quan lương hồi kinh.
Đột nhiên xảy ra chuyện đó, cơ quan vận chuyển bên kia không kịp trở tay, đội ngũ của ta đã lên thuyền, kết quả phát hiện trong năm triệu thạch quan lương có giấu một triệu rưỡi thạch muối lậu!"
Triệu Bạch Ngư: "Thuyền quan vận chuyển muối lậu là tội chết."
Kỷ Hưng Bang: "Ta nhận ra được chuyện quan trọng này cho nên muốn nhúng tay, nhưng ta vừa tới bến thuyền, mấy chiếc thuyền kia đã bị những chiếc thuyền dân đụng phải bị lật, một triệu rưỡi thạch muối lậu bị chìm hết xuống sông, coi như mất toi chứng cứ.
Sau đó ta nghĩ đủ mọi cách bắt muối lậu, bất ngờ phát hiện rất nhiều tàu thuyền thường xuyên lui tới, hàng hóa vận chuyển toàn là những thứ cực kì quý hiếm, cho nên tính toán sơ lược, thuế thu được và tổng số thuế mà Lưỡng Giang nộp lên cho triều đình hằng năm không thể chệnh lệch nhiều đến như vậy được."
Triệu Bạch Ngư: "Là buôn lậu ư?"
Kỷ Hưng Bang nặng nề gật đầu: "Sự việc quan trọng thế này, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định giải quyết công bằng, nhưng dù là muối lậu hay là thuyền buôn lậu ta cũng không bắt được chiếc nào, trái lại để cho người ta chơi mình một vố."
Triệu Bạch Ngư: "Đại nhân từng đến phủ công chúa sao?"
Kỷ Hưng Bang: "Ta nhớ ngươi có nói, nếu như công chúa giúp bệ hạ cân bằng quan trường Lưỡng Giang, thì cũng phải biết ta chính là người của bệ hạ, có lẽ sẽ chịu chỉ cho ta một con đường sáng, nhưng bà ta không muốn gặp ta.
Hỏi thăm người hầu trong phủ mới biết lúc trước vì để chúc mừng sinh nhật Thái hậu mà công chúa đã phí tâm vung tay vận chuyển đá Anh Đức đến phủ kinh đô, cuối cùng chỉ được nhận lại chút vàng bạc...!Ta hiểu được đại khái là công chúa và bệ hạ đang lục đục, bây giờ mà ta còn đến chỗ bà ấy bày tỏ lòng trung thành với bệ hạ, tất nhiên là sẽ bị từ chối gặp mặt rồi."
Chỉ là vì không đúng thời điểm thôi, nếu như là bình thường, nể mặt Nguyên Thú đế, Xương Bình công chúa sẽ giúp Kỷ Hưng Bang.
Vậy mà lại ngay dịp Xương Bình mượn sinh nhật Thái hậu tặng đá Anh Đức để lộ diện, ám chỉ mong muốn có cơ hội được hồi kinh lại bị Nguyên Thú đế nhẫn tâm gạt bỏ, công chúa đang nổi giận hiển nhiên sẽ không xắn tay giúp đỡ Kỷ đại nhân.
Triệu Bạch Ngư chỉ không nghĩ ra mối quan hệ giữa Xương Bình công chúa và Tri phủ Hồng Châu là gì.
Ma Đắc Dung là thái giám, chỉ có thể là người của công chúa.
Đá Anh Đức hiến thọ lần này mượn danh Tri phủ Hồng Châu, đối phương cũng cố tình nhắc nhở Kỷ Hưng Bang khi thương bang cáo trạng, nếu không phải cũng là người của công chúa, thì chắc đôi bên cũng có quan hệ hợp tác.
Nhưng ít ra nhờ học nho, thương bang qua lại tốt đẹp với phía Tri phủ, Quản Văn Tân mới có thể ngồi vững cái chức Tri phủ Hồng Châu đó.
Như vậy, trong số những người hãm hại Kỷ Hưng Bang có bao gồm cả Tri phủ Hồng Châu hay không?
Có điều, bất kể Kỷ Hưng Bang là ai, ít nhất y có thể khẳng định thương bang Giang Tây không chung đường với Xương Bình công chúa, bởi vì sâu hơn, đến cả Xương Bình cũng phải né tránh mũi nhọn này.
Đây là một trong những suy đoán của Triệu Bạch Ngư.
Còn có một suy đoán khác, đó là Xương Bình công chúa và Nguyên Thú đế đã lãng phí hai mươi năm, quan hệ và tình cảm không còn khắng khít như xưa nữa, mà hai bên đã nghi kị, đề phòng lẫn nhau, nên trù tính lật đổ tai mắt của Nguyên Thú đế cũng là hy vọng của công chúa.
Có vô số suy nghĩ khác nhau, nhưng sự thật thì chỉ có một, phải đi sâu vào trong mới biết được.
"Ta cũng hiểu được chút ít rồi." Triệu Bạch Ngư nói với Kỷ Hưng Bang: "Xin đại nhân hãy kiên trì thêm một thời gian nữa, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngài."
Trên mặt Kỷ Hưng Bang tràn đầy cảm kích, nhưng trong mắt chất