Ngạc Đạt Mộc đã ghi hận, Mông Thiên Túng không muốn bị kiếm cớ trả thù nên vội vàng đến thăm hỏi Ngạc Khắc Thiện, báo cáo sự thật bản án của ni cô và suy đoán của ông ta ra.
Ngạc Khắc Thiện mặc thường phục, vạt áo bị sương sớm thấm ướt có lẽ vì mới đi đâu đó về.
"Ngươi nói ni cô không hoàn tục có thể được chuộc lại sao?"
Điều mà Triệu Bạch Ngư quan tâm hơn cả Kinh lược sử quả nhiên là có liên quan đến Phật.
Mông Thiên Túng nuốt nước bọt, cẩn thận đối đáp hơn nữa: "Đúng là có tiền lệ thật, theo lý không thành vấn đề.
Nhưng, nhưng mà Lương Vũ đế xuất gia vốn là chuyện hoang đường, còn Hoàng phi tiền triều xuất gia được chuộc lại để phục vụ chuyện gối chăn bẩn thỉu, làm nhục thần phật, nếu như các thủ lĩnh phiên tộc không chấp nhận thì có thể cãi lẽ khéo léo một chút, yêu cầu tách ni cô và tình lang kia ra, sau đó xử phạt."
Ngạc Khắc Thiện vỗ tay cười to: "Chà, đây đúng là chuyện tốt mà, hà tất phải gây khó dễ cho người có tình? Tính về nguồn gốc, Phật giáo Trung Nguyên chính là tổ tông của Phật giáo phiên tộc chúng ta, bọn họ có thể chuộc người xuất gia thì đương nhiên chúng ta cũng làm được.
Ha ha, ha ha ha...!Thú vị thật, sao ta lại không biết điển cố Lương Vũ đế xuất gia bốn lần được chuộc lại nhỉ? Làm sao không nhớ chuyện Hoàng phi tiền triều nhỉ? Những chuyện tình lãng mạn của anh hùng mỹ nhân này cần phải được ca tụng mới đúng!"
Mông Thiên Túng bối rối.
Phản ứng này kì lạ thật.
Ai ở Tây Bắc cũng biết Ngạc Khắc Thiện sùng kính Phật nhất, khi cháu gái của ông ta xuất gia làm ni cô còn có lòng xây một cái am ni cô cho nàng, sao bây giờ lại ca tụng việc chuộc ni cô cơ chứ?
Thôi kệ, dù sao cũng không tức giận, không truy cứu, không có án mạng nào đã là chuyện tốt lắm rồi.
"Nhưng mà triều đình phái Kinh lược sứ, lại còn là thanh thiên nổi tiếng đến vùng Kinh Nguyên này, ngoại trừ hoài nghi trận chiến Thiên Đô Trại ra thì không còn nguyên nhân nào khác, có phải là vì chuyện mờ ám trong trận khi ấy đã được tiết lộ ra ngoài rồi bị kẻ nào mật báo hay không?"
Nhắc đến trận chiến Thiên Đô Trại, Mông Thiên Túng bèn hối hận với quyết định ban đầu.
Khi chiến báo Thiên Đô Trại được truyền đến, không phải Mông Thiên Túng không điều binh đến giúp, chỉ là trong lúc chỉ huy có sai sót.
Lúc đó ông ta nghĩ Thiên Đô Trại sẽ nhanh chóng bị đánh chiếm, không bằng đến Ninh An Trại mai phục trước, kết quả là nhẹ dạ cả tin vào lời cầu đàm phán hòa bình của Thác Bạt Minh Châu mà đầu hàng.
Cũng vì Đại Hạ thường xuyên xâm phạm vào biên giới với quy mô nhỏ, đến cuối cùng đều lấy cớ hòa đàm để đạt được thứ tốt hơn, bản chất của hành vi này là tống tiền.
Nếu như không quá đáng mà còn được triều đình đồng ý, bọn họ còn có thể nhân cơ hội mua thêm ngựa tốt từ Đại Hạ vào.
Mông Thiên Túng đinh ninh rằng lần này chúng vẫn đến tống tiền cho nên đồng ý hòa đàm ngay, nhưng tướng Ninh An Trại ở lại thủ trại khi ấy là một người chính trực, không chỉ từ chối mà còn xông xáo nhào vào trận chiến đẫm máu, mãi đến khi binh mã Đại Hạ phá tan Ninh An Trại tràn xuống Kinh Châu, ông ta mới biết bên địch có chuẩn bị rồi mới đến, không phải là chỉ đánh chơi chơi.
Sau đó chiến tranh được phát động, nhưng Ngạc Khắc Thiện cho rằng người ngựa trong thành chưa đủ, binh mã Đại Hạ cũng đã mệt mỏi sau hai trận Thiên Đô Trại và Ninh An Trại rồi, hơn nữa nội bộ nước Hạ đang hỗn loạn cho nên sẽ gửi lý do đầu hàng và hòa đàm đến sớm thôi, thuyết phục được Mông Thiên Túng khóa thành không đánh.
Tuy rằng phủ Kinh Châu không bị tổn hại gì nhưng đổi lại đã mất mười ngàn tướng sĩ Thiên Đô Trại và Ninh An Trại, còn báo cáo sai tình hình chiến tranh, Mông Thiên Túng thật sự không hề an tâm chút nào, ông ta càng sợ Triệu Bạch Ngư sẽ đến đây hơn.
"Triệu Bạch Ngư? Là cái người chém đầu ba trăm quan Lưỡng Giang hồi ba năm trước ấy à?" Mông Thiên Túng gật đầu, Ngạc Khắc Thiện cười cười phất tay: "Y có thể làm thanh quan, có thể làm lương thần danh tướng nhưng không chắc sẽ là một tướng lĩnh tốt.
Từ quan trường kia chạy tới Tây Bắc, không dùng được, tuy có thể xử án luận ngục nhưng không thể chỉ huy binh mã ra chiến trường.
Dù y có tra ra được chuyện mờ ám của Thiên Đô Trại thì Hoàng đế Đại Cảnh có thể làm gì được ta chứ, bọn họ không thể trấn áp một trăm ngàn binh mã phiên tộc Tây Bắc."
Mông Thiên Túng: "Nguyên soái đừng quên, Triệu Bạch Ngư còn là Lâm An quận vương phi nữa đấy."
Vua cõi Tây Bắc có thể không sợ Nguyên Thú đế, nhưng chắc chắn sẽ sợ Hoắc Kinh Đường.
Ngạc Khắc Thiện nghe vậy, quả nhiên đã thu bớt sự kiêu ngạo lại, lão nghĩ ngợi rồi hỏi: "Ngươi nói còn có một người đàn ông đi theo y, đó đúng là Thôi tiểu tướng quân sao?"
Mông Thiên Túng: "Hạ quan đã nhìn thấy con dấu của hắn rồi, chắc chắn là Thôi tiểu tướng quân."
Ngạc Khắc Thiện: "Hoắc Kinh Đường không đi cùng quận vương phi của hắn đến Tây Bắc à?"
Mông Thiên Túng: "Hoắc Kinh Đường công cao át chủ*, Nguyên Thú đế rất kiêng kị hắn, Tây Bắc đang không có chiến sự, sao có thể thả hắn đến đây đơn giản như vậy được? Hạ quan khiêm tốn nghĩ, hẳn là Thôi gia quân và quân Phu Diên đều đã nhận được mật lệnh của Hoắc Kinh Đường, phái Thôi tiểu tướng quân đến đây bảo vệ Triệu Bạch Ngư." Ông ta nuốt nước bọt, khó nén sợ hãi: "Năm nhánh binh mã Tây Bắc bọn họ đã chiếm hết hai, trong tay Lâm An quận vương còn có một đội binh quỷ thần khó lường, bọn họ đều bảo vệ cho Triệu Bạch Ngu.
Dù Triệu Bạch Ngư không hiểu đánh chiến thì vẫn có thể dễ dàng chỉnh đốn Tây Bắc mà."
(*) 功高盖主 Công cao át chủ: Ẩn dụ cho việc một cận thần có công lao quá lớn nhưng không biết che giấu mũi nhọn của mình khiến cho đế vương cảm thấy bị đe dọa và nghi ngờ.
Thấy Ngạc Khắc Thiện vẫn còn lơ đễnh, Mông Thiên Túng cắn răng nói thật: "Nguyên soái, chẳng lẽ không có ai ngấp nghé vị trí đứng đầu phiên tộc của ngài sao?"
Cuối cùng Ngạc Khắc Thiện cũng phản ứng cấp tốc, nhanh chóng hiểu ra được ý trong lời của Mông Thiên Túng.
Triều đình có thể phế bỏ lão bất cứ lúc nào để đưa kẻ khác lên vị trí này, không nói đâu xa, bên dưới còn có Ngạc Đan, Ngạc Đạt Mộc và biết bao nhiêu đứa con nối dõi đang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của lão kia kìa.
Trong phiên tộc không có quy củ cha hiền con thảo, kẻ mạnh là vua, và còn rất nhiều ví dụ về việc lão sư vương bị tân sư vương mưu hại nữa.
"Ta hiểu." Ngạc Khắc Thiện đang tính toán trong lòng, giương mắt nói: "Đa tạ Mông đại nhân đã nhắc nhở.
Ngươi cứ yên tâm, sư vương vẫn còn là một người thân thể cường tráng và giàu kinh nghiệm, không ai có thể làm lung lay ngôi vương của hắn cả."
Nghe như đã có cách đối phó rồi vậy.
Mông Thiên Túng có hơi yên tâm: "Thế thì tốt."
***
Mông Thiên Túng vừa đi, tin ông ta đến đã truyền đến chỗ Ngạc Đạt Mộc, Ngạc Đạt Mộc lạnh lùng đánh giá: "Quả nhiên là con chó ngoan."
Gã hỏi thêm: "Bọn họ còn nói những gì nữa?"
Con cờ mà Ngạc Đạt Mộc sắp xếp vào bên người Ngạc Khắc Thiện thành thật trả lời, nghe đến chỗ nói Kinh lược sứ là Triệu Bạch Ngư, sắc mặt của hắn lập tức trở nên phức tạp, vui buồn lẫn lộn.
Vui là vì đối phương đã đến rồi thì có thể mượn Thiên Đô Trại để lật đổ Ngạc Đan, người có khả năng kế vị cao hơn gã, thay đổi Ngạc Khắc Thiện lì lợm kia đi.
Buồn bực là vì thân phận của Triệu Bạch Ngư nổi bật nên hắn không có cách nào trả thù được, hơn nữa giờ này mà đắc tội đối phương, khả năng được chọn làm đối tượng nâng đỡ sẽ giảm mạnh.
Ngạc Đạt Mộc lại hỏi: "Cha có ý kiến gì với việc ni cô kia được chuộc lại không?"
Nhận được đáp án rằng là Ngạc Khắc Thiện thoải mái cười to, Ngạc Đạt Mộc vừa sợ vừa hận, ngạc nhiên không hiểu vì sao thái độ của cha gã lại khác thường như vậy, còn hận vì gã nghi ngờ hành động lần này của cha là đang nhằm vào gã, không buồn quản thúc gã nữa.
Ở đâu ra có người cha cứ đối đầu với con mình như vậy chứ?
Thái độ thân thiết mà Ngạc Khắc Thiện dành cho Ngạc Đan có thể thấy được bằng mắt thường, ông ta bỏ công bỏ sức bồi dưỡng, xây dựng thanh danh Thiết Bích tướng quân cho hắn, chuyện Thiên Đô Trại tày trời vẫn có thể dìm xuống giúp Ngạc Đan, lừa gạt triều đình, đừng tưởng gã không biết nếu như ngày đó mở thành nghênh chiến, hành vi bỏ thành mà chạy của một Ngạc Đan tự cao tự đại bị sẽ phơi ra cho thiên hạ xem, tuy tạm giữ được tính mạng nhưng tương lai thì sẽ bị hủy sạch.
"Chỉ vì Ngạc Đan mà phụ thân không màng để ý đến tính mạng của một trăm ngàn phiên binh Tây Bắc cùng với gia thần và người nhà, ông ấy không sợ triều đình biết được sự thật sẽ nghi ngờ lòng trung thành của phiên tộc hay sao?"
Ngạc Đạt Mộc đã không còn hy vọng vào tình thương của cha từ lâu rồi nhưng vẫn cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Gia thần hiến kế: "Chi bằng đi nhờ vả Triệu Bạch Ngư để cho y chỉnh đốn Ngạc Đan và Ngạc nguyên soái đi?"
Ngạc Đạt Mộc: "Ta đã đắc tội Triệu Bạch Ngư rồi, bây giờ đi nhờ vả một là sẽ bị từ chối, hai là sẽ bị lợi dụng ngược lại, đến cuối cùng vị trí đứng đầu phiên tộc vẫn không phải do ta đảm đương như cũ.
Từ lâu đã nghe nói Triệu Bạch Ngư ngay thẳng không a dua, không để lọt một hạt cát vào mắt, y gai mắt ta."
Thỉnh thoảng gã cũng hiểu rất rõ về bản thân mình.
Gia thần: "Ngài có thể giả vờ để bị lợi dụng, thật ra là xem Triệu Bạch Ngư như vũ khí để sai sử.
Trong tám thị tộc Tây Bắc chỉ có ba tộc ủng hộ ngài, các thị tộc còn lại đều có ý đồ khác, còn đâu các tộc ví như tộc Giả Long mạnh mẽ nhất thì đã hoàn toàn nghe lệnh Ngạc nguyên soái, nếu phiên binh tộc Giả Long, Ngạc gia quân và phiên binh Ngạc thị đều nâng đỡ Ngạc Đan, thì trong lòng các thị tộc không hẳn sẽ ủng hộ, nhưng chắc chắn sẽ không giúp đỡ ngài, phần thắng của ngài không cao lắm.
Trái lại, Triệu Bạch Ngư đến Tây Bắc là trời đang giúp ngài, y đứng ở phía trước ra tay, đến lúc đó ngài sửa mái nhà dột kịp thời chẳng phải là xong rồi hay sao?"
Ngạc Đạt Mộc như đang suy nghĩ điều gì đó: "Cũng có lý.
Vậy ngày mai ta sẽ đến gặp Triệu Bạch Ngư."
"Không," Gia thần nói, "Cứ chờ trước đã, chờ một chút, chờ đến thời cơ tốt nhất rồi hãy xuất hiện."
***
Sau khi Thiên Đô Trại được trả về, dù sao Ngạc Đan vẫn còn là tướng thủ trại, nhưng hắn không muốn đến đó nên vẫn còn ở lại Ngạc phủ tại Kinh Châu.
Đương nhiên là hắn đã sắp xếp tai mắt trong phủ, cho nên chuyện xảy ra tại công đường Nha môn Kinh Châu, cùng với việc Mông Thiên Túng đến Ngạc phủ và phản ứng của Ngạc Khắc Thiện hắn đều đã biết rõ.
Ngạc Đan: "Kinh lược sứ? Triệu thanh thiên nổi tiếng gần xa? Ta nhớ y còn là Lâm An quận vương phi...!Hoắc Kinh Đường!" Sắc mặt của hắn tối sầm lại, nói thật, hắn rất sợ tên Nhân đồ Tây Bắc Hoắc Kinh Đường này, "Có phải sự việc ở Thiên Đô Trại đã bị phát hiện rồi không? Y đến điều tra ta à? Tới bắt ta sao?"
Gia thần của hắn vội vàng nói: "Tướng quân tỉnh táo lại trước đã, nếu như có chứng cứ thì đã phải phái binh đến bắt ngài từ lâu rồi chứ? Ta thấy rằng trong tay Triệu Bạch Ngư này chẳng có chứng cứ nào, hơn nữa y đang ở Kinh Châu địa bàn của chúng ta, lỡ mà có bị địch gi3t chết thì cũng là chuyện thường xảy ra thôi mà?"
Ngạc Đan trừng mắt: "Có đệ tử Thôi thị bảo vệ bên cạnh y, đủ để chứng minh Lâm An quận vương coi trọng y rồi, lỡ như có chuyện gì xảy ra, ta không cần biết địch giết người rồi có tìm được lý do để thuyết phục chúng dân trong thiên hạ hay không, nhưng ta thừa biết Hoắc Kinh Đường nhất định sẽ chặt đầu ta đấy!"
Gia thần: "..." Gã thật sự không hiểu vì sao Ngạc Đan lại sợ Lâm An quận vương như vậy.
Một giây sau Ngạc Đan đã giải đáp cho gã: "Ngươi không biết đâu, trước đây ta có cơ hội nhìn Lâm An quận vương ra trận giết địch, vì khi ấy hắn chôn sống binh mã Đại Hạ nên mới được gọi là Nhân đồ, ta ở trong đội phiên binh phía sau, đứng nhìn ở đằng xa, thấy hắn ra lệnh một tiếng thì ai nấy đều bị chôn sống hết, kêu là kẻ ác cũng còn chưa đủ."
Thế là về sau này, Lâm An quận vương mặc áo giáp đen đưa lưng về phía ánh nắng, không nhớ rõ mặt chỉ nhớ được một chấm đen thui đã biến thành cơn ác mộng kéo dài đằng đẵng của hắn.
Gia thần: "Không thể hành động, không giết được, chẳng lẽ ngồi đợi triều đình hỏi tội sao?"
Ngạc Đan bày vẻ mặt đương nhiên ra: "Ta lên làm đại thủ lĩnh phiên tộc là ổn rồi."
Gia thần: "..." Đang nghiêm túc đấy à?
Ngạc Đan cũng biết mình rất tệ, nhưng không thể không lý do lý trấu: "Ngươi nên biết rằng trận chiến Thiên Đô Trại không có viện binh, cha vẫn thu nhận giúp đỡ kẻ bỏ thành mà chạy là ta đây, giúp ta giấu giếm tình hình chiến trận, nếu như ta gặp chuyện không may thì cha cũng không thoát nổi.
Dù có là vì một sợi huyết mạch hay vì nể tình mẹ ta đã chết, hoặc là bảo vệ chính ông ấy, thì ông ấy đều sẽ nghĩ cách ngăn cản Triệu Bạch Ngư tra ra mọi chuyện."
Cũng không phải không có lý.
"Vì thế đó, vả lại Ngạc Đạt Mộc đã đắc tội Triệu Bạch Ngư rồi, có lẽ là hắn đã làm chuyện gì tồi tệ lắm đây, để xem coi hắn sẽ làm thế nào, chúng ta đợi xem tình hình rồi hành động là được."
Ngạc Đan vô tư cầm vò rượu lên uống hơn nữa, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Ngày hôm qua cha vẫn đến am ni cô gặp Thiên Châu tỷ sao?"
Gia thần gật đầu.
"Chẳng biết am ni cô và phật tổ bồ tát có gì hay ho không nữa, tỷ ấy đã gõ mõ suốt hai mươi năm rồi mà chẳng chán."
Gia thần tin Phật, dù có trả lời như thế nào cũng không phải nên đành ngậm miệng, để cho Ngạc Đan không ngừng tự than thở.
***
Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường trở về nhà trọ, ngày hôm sau thì hai vợ chồng Nhã Thiện và Sách Tang Cát đến tặng bánh cưới để cảm ơn, trò chuyện một lát mới tiễn hai người đi, vài ngày sau đó bọn họ đều đi dạo bốn phía trong thành, chủ yếu là đến các phiên chợ.
Chợ là nơi thể hiện rõ nhất bản sắc của một vùng, bình thường họ dùng các loài vật như dê, ngựa, lạc đà để trao đổi trà, gạo lương và tơ lụa phổ biến ở phía nam, nói chuyện bằng đủ thứ ngôn ngữ lộn xộn không đồng nhất, nghe được rất ít tiếng phổ thông, Triệu Bạch Ngư có thể nghe hiểu được một chút còn Hoắc Kinh Đường thì hiểu được toàn bộ, dù sao thì hắn cũng đã sống ở Tây Bắc hết nửa đời người rồi.
Trong chợ đông nghịt người, mùi bánh bao và các loại đồ ăn khác bốc lên nghi ngút, lúc này trời đã bắt đầu vào đông, thời tiết cũng lạnh, nghe ông chủ nhà trọ nói tầm mười ngày nữa là tuyết sẽ rơi.
Triệu Bạch Ngư uống một chén trà sữa đậm vị thơm lừng, khác với mùi vị và hình thức của các chế phẩm từ sữa bò ở Kinh Đô, trà sữa từ bò ở nơi này mịn và đậm đà hơn, có cả vị ngọt và vị mặn, mùi cũng không khó ngửi, cho nên y đã gọi cả hai loại.
Mỗi vị nếm thử một nửa rồi đưa cho Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường vừa cầm lấy chén trà sữa mà y đẩy đến vừa nói: "Quanh chúng ta có ba nhóm người đang theo dõi."
"À." Triệu Bạch Ngư vẫn tỉnh bơ, nghe vậy cũng không có hứng thú mấy, "Đã bốn ngày rồi mà chẳng ai tới hết.
Mấy người đó không hiểu cái gì gọi là binh quý thần tốc cả, ta rất thất vọng."
Hoắc Kinh Đường không muốn đáp lại, chẳng ai thèm tới nhưng vẫn luôn cho người theo dõi, còn Triệu Bạch Ngư thì cứ thế mà hết ăn tới uống để trêu đùa bọn họ, đối phương càng mơ hồ thì y càng vui vẻ, rõ ràng là thích thú lắm.
Mà lúc này có một cô nương cột hai chùm tóc bưng một chén trà sữa mặn đến ngồi đối diện hai người rồi nói: "Bên cạnh không có chỗ, hai vị tiên sinh có thể cho ta ghép bàn được không?"
Ngồi xuống rồi mà còn hỏi?
Triệu Bạch Ngư cười, cảm thấy nàng ta rất thú vị, thế là gật đầu.
Cô nương kia uống trà sữa xong thì lấy một nhánh hoa lan dại đã héo rũ từ trong giỏ ra đưa cho bọn họ: "Thấy hai người khôi ngô, hoa này ta tặng đấy, không đáng tiền đâu."
Triệu Bạch Ngư vô thức từ chối nhưng cô nương đã để lại đồng tiền và cành hoa lan dại rồi đi mất, trong chớp mắt chui vào trong dòng người, y chỉ đành bất đắc dĩ cầm lấy hoa lan dại lên xem thử, sau đó đặt cạnh góc bàn.
Một lát sau, có người đi ngang qua đụng rớt cành hoa lan dại, vội vàng nhặt cành hoa lên trước Triệu Bạch Ngư một bước rồi kiểm tra xem hoa có bị hư hỏng gì hay không, miệng liên tục nói lời xin lỗi.
"Không sao đâu, để đó là được."
Đưa mắt nhìn người qua đường đi mất, Triệu Bạch Ngư làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Mấy ngày trước nghe Nhã Thiện cô nương nói ở Kinh Châu có một am ni cô hương khói hưng thịnh, tên là am Đại Bi thì phải? Cũng không xa nơi này lắm, đến xem thử nhé?"
Từ trước đến nay Hoắc Kinh Đường chưa bao giờ có ý kiến gì, "Ừ."
Triệu Bạch Ngư: "Đừng cho mấy con chuột đi theo."
Hoắc Kinh Đường: "Được."
Thế là khi chủ quán vừa bưng năm tầng lồ ng hấp đi ngang qua che khuất bóng dáng của hai người, Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường liền biến mất khỏi tầm mắt của những kẻ theo dõi.
Đám người kia kéo nhau chạy tới nhưng làm mọi cách cũng chắng thấy người đâu,
Một người trong số đó hỏi thăm kẻ ban nãy đã giả làm người qua đường đụng rớt cành hoa lan dại rằng có thật là gã không phát hiện ra vấn đề gì hay không thì nhận được câu trả lời chắc nịch, thật sự là không có vấn đề gì.
***
Ra khỏi chợ đến một con hẻm ít người qua lại, Triệu Bạch Ngư mới mở nắm tay ra để lộ tờ giấy mà vừa rồi cô nương tặng hoa thuận tiện nhét vào lòng bàn tay y khi đi đến.
Trên giấy viết ba chữ: Am Đại Bi.
Am Đại Bi cũng khá là nổi tiếng, chính là nơi mà Nhã Thiện cô nương đã nhắc đến, nàng nói đây là am ni cô lớn nhất phủ Kinh Châu, do Ngạc Khắc Thiện bỏ tiền xây nên cho cháu gái của ông ta, nàng ta là con gái của người chị kế có quan hệ tình cảm với Ngạc Khắc Thiện rồi châu thai ám kết sinh ra Ngạc Đan trong lời đồn.
Đến trước cổng am Đại Bi, mặc dù am nằm giữa phố xá sầm uất nhưng lại có hơi yên tĩnh, mờ mờ ảo ảo cứ như là danh sơn cổ tháp vậy.
Hai người Triệu Bạch Ngư bước vào trong am, ngăn một ni cô lại nói bọn họ muốn gặp cháu gái của Ngạc Khắc Thiện.
Ni cô nọ chớp mắt, chợt nhận ra: "Các ngươi chính là người có duyên mà sư phụ nói sao!"
Triệu Bạch Ngư: "Sư phụ của các cô đã từng nhắc đến bọn ta ư?"
Ni cô đi trước dẫn đường: "Đương nhiên rồi.
Sư phụ của ta thông minh lắm đấy, nàng thông thạo tiếng Đại Hạ, tiếng phổ thông và các ngôn ngữ bản địa khác,