Con quỷ Đổng Du kia thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt, tựa như tốc độ mắng chửi của mẹ Thẩm Trúc Bạch ở nhà vậy.
Nó ôm chân, một lần nữa khẩn khoản cầu xin.
" Đại ca, mau nhận em làm đàn em đi. Em giỏi lắm, ma thấy ma sợ...người thấy thì chết khiếp. Còn có thể dọa con nít giật mình nữa. Anh mạnh như thế nhận em đi mà"
Thẩm Trúc Bạch sa sẩm mặt mày, cậu tự hỏi có phải hôm nay bản thân đạp phải cứt chó hay không mà xui vậy. Con người thì chẳng ai nể phục cậu, vậy mà ma quỷ... Thấy cậu thì hết nhờ vả đến làm đàn em? Sức hút mãnh liệt vậy sao?
Thẩm Trúc Bạch cố gạt cái con quỷ kia ra. Miệng gào thét.
" Buông ra, mau buông tôi ra... Tôi không đại ca đại lí gì cả. Mau thả tôi ra"
Đổng Du vẫn một mực khăng khăng cố chấp nói.
" Không, nếu như anh không nhận em. Em nhất định sẽ ôm chân anh, cho anh thúi chết luôn"
" Mẹ nó, cậu khùng hả. Thả tôi ra...."
" Không! Em không buông. Đại ca mau nhận em đi"
Đổng Du như một con đỉa đói thích bám người, nó nhất quyết ôm chân Thẩm Trúc Bạch như cái phao cứu sinh.
Trạch Khiết Long và Tử Giai hết cách đành lắc đầu ngao ngán.
Thẩm Trúc Bạch cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, đành thỏa thuận với nó.
Mà cách thỏa thuận này, đậm phong cách họ Thẩm.
Cậu cười cười nhìn con quỷ ở phía dưới chân. Sau đó....
Bốp!
Lại một cú trời giáng xuống đầu, lần này Đổng Du còn bị đánh nặng hơn mấy lần trước. Nó ngã ra đất đau đớn hét lên tiếng gọi thân thương.
Trạch Khiết Long và Tử Giai đứng bên cạnh suy nghĩ.
" Chậc! Có khi nào bị đánh thêm cái nữa thì Đổng Du đầu thai luôn không nhỉ ?"
Nhưng Thẩm Trúc Bạch đâu có tâm hơi nghĩ ngợi nhiều như thế. Cậu xoay người, ba chân bốn cẳng... Tốc độ chạy còn nhanh hơn một con chó vừa ăn cắp chiếc dép bị người ta đuổi đánh. Phóng thẳng ra ngoài đường, trước đó còn không quên hét lên.
" Trạch Khiết Long, mau đi thôi!"
Trạch Khiết Long lúc này mới hoàn hồn, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng đuổi theo sau lưng cậu.
Tử Giai nhìn Đổng Du nằm la oai oái cũng không dám ở lại lâu, chỉ sợ đồng bọn của con quỷ này kéo đến thì khổ cô. Thế là cô nói.
" Này... Mẹ tôi đến giờ cúng cơm cho tôi rồi. Anh nằm xong thì nhảy lò cò về đi nhé, tôi biến đấy"
Nói rồi, Tử Giai cũng chẳng điên mà ở lại lâu hơn. Cứ thế mà biến mất, để lại một mình con quỷ một giò kia nằm vật vã. Đến tối...đàn em của Đổng Du phải khiêng nó về.
Đêm hôm thanh vắng, có vài người sống ở gần cái miếu hoang nghe tiếng gào khóc đau thương như.
" Đại ca không nhận ta làm đệ tử. Đại ca ơi"
Tiếng gào thét ấy, nghe thật thảm thương làm sao... Chật chật.
-----****----