Đổng Du đang ở bên trong ngôi miếu, lục lọi lại đống trái cây hư thối con người thờ cúng nhiều ngày để có cái bỏ bụng. Dù sao ma hay quỷ cũng cần được ăn no, nếu không để bụng như mấy con ma đói kia thì e là thế giới âm sẽ bạo loạn mất.
Thẩm Trúc Bạch cùng Trạch Khiết Long Tiến vào bên trong, xung quanh đây. Ngôi miếu cũ bốc lên mùi ẩm mốc đã lâu không sử dụng, nhiều vách tường nứt nẻ đáng thương. Trạch Khiết Long nói thì thầm với Trúc Bạch.
" Vì là quỷ chết nhiều năm cho nên Đổng Du không còn chỗ dung thân. Nghe nói cũng không ai chịu thờ cúng ngôi miếu này nữa, cho nên thời gian gần đây cậu ta có vẻ ăn không no. Lúc tôi đi vào đây, còn cảm nhận rõ tà khí của cậu ta đang yếu dần mà"
Thẩm Trúc Bạch gật đầu, điều này cậu có cảm nhận được. Mới nãy khi bước vào ngôi miếu này, cậu cảm nhận có tà khí mạnh nhưng không nồng nặc lắm. Xem ra, Đổng Du này đang yếu dần thật.
Lúc cả hai tìm thấy được Đổng Du, cũng là lúc thấy con quỷ này đang lục lọi trái cây cũ cho vào miệng. Thẩm Trúc Bạch một lần nữa gọi.
" Này- Đổng Du!"
Con quỷ một giò kia đang ăn, bây giờ lại bị làm phiền có chút bực bội. Nó vẫn không thèm quay đầu nhìn ai, một mực mắng.
" Cút mau, nếu không đừng trách ông đây giết chúng mày"
Khóe môi Thẩm Trúc Bạch giật giật, cái con quỷ này đúng là lưu manh hết sức. Cậu xắn tay áo lên, một lần nữa nói.
" Nếu không chịu quay đầu lại nhìn tôi thì đừng có trách tại sao hôm nay và về sau mình không được đầu thai nữa!"
Trạch Khiết Long đứng bên, thầm cười trộm nghĩ.
" Nếu Trúc Bạch có thể thi triển pháp lực. Chỉ e là... Mấy con ma mạnh cũng phải kiêng dè cậu"
Mà Đổng Du, vừa nghe có kẻ dám uy hiếp mình liền giở thói lưu manh ra. Hùng hồn đáp.
" Mày dám thách thức tao à? Được! Được! Mau xem đây... Ơ- đại...đại ca"
Mới một giây trước còn là một con quỷ dữ, một giây sau vừa quay lại đã thấy Thẩm Trúc Bạch. Đổng Du run còn hơn cầy sấy, nhỏ giọng đáp.
" Đại...ca đến tìm em làm gì vậy ạ?"
Thẩm Trúc Bạch vẻ mặt như thiếu điều bẻ gãy giò của Đổng Du. Vẫn là Trạch Khiết Long không nỡ nhìn con quỷ kia chịu đòn, cho nên đành xoa đầu vợ mình cho cậu trấn tĩnh. Còn bản thân thì khuyên Đổng Du.
"