Nhiệt Lệ mở cửa rộng lớn đón con trai, Thẩm Trúc Bạch nhìn mấy lá bùa nhà mình dán đầy cửa. Rồi lại nhìn đến Trạch Khiết Long, sợ hắn không vào được. Cho nên tiện tay xé xuống, trong đầu thầm nghĩ .
" Dẫu sao anh ấy cũng là ma, nếu để bùa trong nhà. Chỉ e là Khiết Long sẽ không vào được."
Thẩm Trúc Bạch thì nghĩ vậy, nhưng Trạch Khiết Long lại nhìn cậu rồi hỏi.
" Cậu làm gì vậy?"
Thẩm Trúc Bạch chìa mấy lá bùa bị xé ra đến trước Trạch Khiết Long, thành thật đáp.
" Tôi sợ mấy lá bùa này sẽ ngăn cản không cho anh vào nhà. Cho nên gỡ nó xuống hộ anh. Làm sao? Thấy tôi tốt bụng không ?"
Trạch Khiết Long cười lớn, đã không cảm ơn lòng tốt của cậu thì thôi. Còn cố ý treo ghẹo Thẩm Trúc Bạch.
" Cậu có bị sao không thế? Mấy lá bùa này là do người có pháp lực cực kì yếu tạo ra. Nó chỉ trấn áp được mấy con quỷ yếu thật yếu mới chết tầm một đến hai tháng thôi. Tôi chết tán năm rồi, mấy cái này làm gì có tác dụng"
Thẩm Trúc Bạch ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nào ngờ... Trạch Khiết Long lại nói.
" Mà này, tôi phải nói thật nhé. Nhà cậu mang mấy cái bùa này ở đâu về vậy. Cái người vẽ ra mấy lá bùa này, chắc học hành không đến nơi đến chốn. Là một thầy pháp dỏm chuyên đi lừa gạt người dân nhỉ ? Hay là do một kẻ ngốc vẽ ra ?"
Thẩm Trúc Bạch khóe môi giật liên hồi, mãi một lúc sau mới đáp.
" Là... Là cha tôi vẽ ra đấy!"
Đến lúc này, họa từ miệng mà ra. Vậy thì nhanh chóng nuốt hết mấy lời vừa nãy vào bụng thôi.
Trạch Khiết Long cười lấy lòng Thẩm Trúc Bạch đáp.
" Vừa nãy tôi nói đùa thôi, cha cậu chắc hẳn là một pháp sư đại tài, pháp lực cao cường mới có thể cứu rỗi được nhiều người đúng không. Cha vợ quả là tuyệt nhất"
Thẩm Trúc Bạch ghét bỏ Trạch Khiết Long ra mặt, lòng thầm nói.
" Anh đừng có mà lươn lẹo, anh đừng giả dối làm gì"
Hai người đứng đấu mắt với nhau một hồi. Bỗng nhiên Nhiệt Lệ đứng ở trong bếp nói vọng vào.
" Hai thằng chúng bây có vào ăn cơm không ? Đứng ngoài đó chim chuột làm gì.