Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến là như thế nào ? Chính là hãy tìm đến Thẩm Trúc Bạch mà hỏi.
Con người này từ trước đến nay chưa bao giờ sợ hãi cái gì quá một ngày. Lúc mới vào đến cửa Hoa Điện còn sợ chết lên chết xuống, thế mà vào được trung tâm của Hoa Điện. Xung quanh còn có ba con quỷ địa ngục hung ác nhất, một kẻ cầm đầu với đủ loại ma thuật vậy mà cậu còn có tâm trạng đi kể xấu ông nội mình.
Ngay cả Trạch Khiết Long cũng có chút sợ hãi nhìn vợ mình, mà Thẩm Dụ lại càng tức hơn.
Bởi vì sao ông ta tức ? Đơn giản thôi. Thằng cháu trai không cùng máu mủ đã lấy ông ta làm tấm nệm đỡ từ trên nóc nhà rơi xuống. Còn chưa kể rêu rao ông ta xấu xí như nào, vậy thì thử hỏi xem có tức hay không chứ ?
Thẩm Dụ bị cháu trai chọc tức đến điên rồi, lão vươn bàn tay ra định bóp chết cậu. Nào ngỡ Thẩm Trúc Bạch như để ý thấy cái gì đó, vội vụt chạy đi. Thế là bàn tay Thẩm Dụ lại vớ phải không khí, mất mặt vô cùng.
" Khiết Long! Anh nhìn cái xác anh kìa. Ôi! Đeo đồng hồ có đính kim cương luôn sao? Này! Này! Mau nhập hồn vào xác lại đi, để em còn lấy cái đồng hồ đó nào. Cái đồng hồ anh mang chắc chắn bán được cả ối tiền đó"
" Ngươi...ngươi...."
Thẩm Dụ tức đến độ không nói nên lời. Mà Trạch Khiết Long, Thẩm Hùng, A Bối, lẫn nữ quỷ Tam Tiết mắt chữ O mồn A cảm thán.
" Vừa nãy nếu mà Thẩm Trúc Bạch trúng một vết đó của Thẩm Dụ thì e là mạng cũng không còn. Vậy mà cậu ta vì cái kim cương mà giữ được mạng sống của mình... Xem ra người ta thường nói, kẻ ngốc thường sống lâu là có thật"
Thẩm Dụ nhìn Thẩm Trúc Bạch như thể muốn lấy lại cái thân xác của Trạch Khiết Long, trong lòng ông ta có chút tự đắc không thôi. Ông ta cười nhếch mép, đứng ở đằng sau lưng nói với Thẩm Trúc Bạch.
" Ngươi muốn lấy cái thân xác cùng cái đồng hồ kia sao ? Còn lâu mới lấy được nhé, cái quan tài đó được làm bằng thủy tinh siêu cứng. Dù cho đạn có bắn vào cũng không vỡ, thêm phần ta đã làm phép vào đó. Đố ngươi mang xác của chồng ngươi ra được... Ha ha ha... Đồ..ng..."
Xoảng !
" Í, đập vỡ được rồi này. Mau mau lấy cái đồng hồ đi Trạch Khiết Long"
Thẩm Trúc Bạch xem lời nói của Thẩm Dụ như gió thoảng mây bay. Đứa cháu này còn có hiếu đến nổi lấy khúc xương tay của ông nội mình đập vỡ kính của quan tài trước sự ngơ ngác của bao nhiêu người.
Đã thế cậu còn ngu ngốc đến độ quay sang nhìn Thẩm Dụ, ngơ