Buổi tối, Sở Giai Hân chăm sóc cho Bạc Ân Tuỳ nhìn qua thấy một sợi dây chuyền ở trong hộp sách trên bàn mà Bạc Ân Tuỳ hay dùng, cô nhìn qua tò mò lại muốn chạm vào một chút thì cô gái phía sau tỉnh lại.
"Em tỉnh rồi sao ?" - Sở Giai Hân để thuốc và nước ở trên bàn cạnh giường Bạc Ân Tuỳ.
"Cảm ơn chị.." - Nhìn Sở Giai Hân chăm sóc mình ân cần như vậy đối với một người thiếu thốn tình thân như cô tất nhiên là rất cảm động.
"Chị sẽ gọi cảnh sát nhờ họ can thiệp.." -Sở Giai Hân ngồi xuống bên cạnh, Bạc Ân Tuỳ nghe cô nói thì lập tức phản ứng mạnh mẽ.
"Không..không được" - Bạc Ân Tuỳ kích động nhưng nhanh chóng nhận thức được hành động liền ngoan ngoãn yên tĩnh lại chậm rãi kể lại mọi chuyện cho cô nghe ở viện nghiên cứu của Tần Mặc Đình.
Từ khi Sở Giai Hân được chuyển đến tập đoàn JK làm thư kí khiêm nhà thiết kế trang sức thì mọi chuyện ở viện nghiên cứu đều do Âu Liên Việt sắp xếp, người đàn ông máu lạnh đó mỗi khi nhớ đến liền khiến tâm trí của Bạc Ân Tuỳ phát hoảng sợ hãi.
Trong lần đi đến Pháp để chuẩn bị cho dự án thuốc mới Bạc Ân Tuỳ đã đi cùng với Âu Liên Việt, lúc hắn bước ra khỏi phòng họp gương mặt hắn càng tối tâm không vui có vẻ đối tác này đã bàn điều kiện không mấy hài lòng hắn.
Trong vòng hai tuần ở đó Âu Liên Việt đột nhiên thay đổi từ cách cư xử đối đãi cho đến lời nói cũng mang chút cưng chiều Bạc Ân Tuỳ khiến cô kinh ngạc vô cùng nhưng mỗi khi cô cố chạy trốn thì sau đó hình phạt khi bị bắt về chính là sự thương tổn thể xác lẫn tâm hồn...mảnh ký ức đó chính là sự tồi tệ nhất mà Bạc Ân Tuỳ trãi qua.
....
Sáng hôm sau, Sở Giai Hân đến nơi nghiên cứu như mọi ngày thì thấy có gì đó khác lạ.
Nhạc lão ốm yếu chống gậy bước ra hít thở khí trời, gương mặt đầy sự âu lo có thể thấy rõ.
"Nhạc lão, ngài suy nghĩ chuyện gì sao ?" - Cô bước đến dìu ông qua bàn ghế gỗ.
"Có lẻ ta đã quá già..nơi này cũng đến lúc đổi chủ rồi nhỉ" - Câu nói của ông khiến Sở Giai Hân kinh ngạc.
"Ngài nói gì lạ vậy..xảy ra chuyện gì sao ạ" - Cô nân tách trà đặt trước mặt ông nhẹ giọng hỏi.
"Ta đã ký vào hồ sơ chuyển nhượng..." - Nhạc lão nói ra mà mặt đầy tiếc nuối, ông nhìn xung quanh lại có chút gì đó buồn phiền.
Gương mặt của Sở Giai Hân đờ ra liền nhận thức ra điều gì đó bất thường, chiêu trò hèn hạ này còn ai có thể nghĩ ra được cơ chứ.
Chả trách Tần Mặc Đình lại dễ dàng để cô có thời gian suy nghĩ về việc quay về dinh thự Tần.
TẬP ĐOÀN JK - TẦN THỊ PHÒNG LÀM VIỆC RIÊNG CỦA CHỦ TỊCH.
Sở Giai Hân thần sắc bình thường nhưng đáy mắt lộ rõ sự phẩn nộ đáng sợ, mái tóc dài gọn được buộc lại chỉ xoã ra vài lọn nhỏ nhẹ nhàng trang nhã cô bước đến trước cửa khu vực phòng làm việc của Tần Mặc Đình thì bị chặn lại.
"Nơi này cô không thể vào.." - Người đàn ông áo đen mái tóc được vuốt gọn gàng nhìn cô cười nhẹ.
"Tôi muốn gặp Tần tiên sinh có việc" - Cô ngẩn mặt nhìn người đàn ông, giọng điệu nghiêm túc.
"Chủ tịch bận họp nếu về công việc cô có thể bàn với tôi..tôi chính là.." - Người đàn ông cười tự tin vuốt vuốt tóc mái còn chưa dứt câu thì âm thanh từ đâu xa xa truyền đến của Vũ Khiêm.
"Có phải là cô Sở ?...chủ tịch cho mời cô vào" - Giọng điệu của Vũ Khiêm mang chút sự kiêng nể nghiêm túc khiến người đàn ông kia phút chốc như tàn hình tại đó.
"Này..gì vậy chứ..tôi còn chưa.." - Anh ta bức xúc vừa định nói thì bị Vũ Khiêm kéo qua một bên nhường đường cho Sở Giai Hân.
Sở Giai Hân nhìn Vũ Khiêm gật