Sở Giai Hân trong vườn dược đang chăm chú phân loại ra từng giống khác nhau mang đi thử nghiệm thì bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa.
Khuôn mặt cô trong phút chốc lập tức biến sắc nhìn người đàn ông đang thư thả bước vào nở nụ cười niềm nở nhìn cô.
"Anh...sao anh lại ở đây được ?" - Sở Giai Hân nhìn hắn chau mày không vui vẻ.
"Đây là dáng vẻ gặp lại bạn trai sau nhiều ngày cách xa hửm..?" - Hắn đúng là lưu manh không hề để tâm đ ến tâm trạng của cô mà vô cùng tự nhiên ngồi vào ghế chống cằm nhìn cô.
"Tần thiếu gia không ngờ đầu óc của anh mau quên hay do anh bị ảo tưởng hả" - Cô nhìn hắn với khuôn mặt bình tĩnh, đối với loại người như Tần Mặc Đình nếu càng tức giận đối đầu với hắn thì người thua thiệt vẫn là bản thân cô.
"Tiểu Giai Hân của anh đã mồm mép sắc bén như thế rồi nhỉ" - Hắn không giận ngược lại còn bật cười đứng lên bước đến gần cô làm cô giật mình lùi lại ánh mắt vô cùng phòng bị.
"Anh..anh làm gì vậy" - Sở Giai Hân bất ngờ bị hắn ôm vào lòng, vùi đầu vào tóc cô như đang hưởng thụ mùi vị tuyệt mỹ chỉ riêng cô mới có.
"Chúng ta về nhà thôi..anh rất nhớ em" - Lời nói như xuyên thủng đầu óc của cô, trái tim cô đập loạn ngay ngốc đờ đẫn một lúc.
Một người đàn ông cao ngạo phong lưu như hắn bây giờ lại nói ra được những lời ấm áp ngọt ngào này cả lời nói mang chút khẩn cầu của hắn lại khiến cô càng rối bời, mùi hương man mát chút bạc hà đặc chưng quen thuộc của Tần Mặc Đình làm cô càng dễ rung động, cái ôm của hắn dịu dàng đến lạ thường.
"Tôi..tôi không.." - Sở Giai Hân còn chưa nói hết thì đôi môi ngọt ngào mềm mỏng của cô đã bị hắn khoá lại một cách chiếm hữu.
Bầu không khí yên tĩnh, hai người ôm lấy nhau ngay lúc này cô lại không thể từ chối hắn cứ mặc hắn ôm lấy giữ nụ hôn dịu dàng này.
"Anh biết là mình sai..nhưng vì anh lo lắng an nguy của em nên mới giấu em chuyện của Lý Trí Duy..em tha thứ cho anh lần này được không ?" - Đây chính là lời giải thích...Tần Mặc Đình đang giải thích và xin lỗi cô sao.
Đúng là chấn động khó tin...
"Tôi chỉ muốn tìm hiểu vụ án năm đó..góp cuộc anh đang cố gắn giấu điều gì.." - Sở Giai Hân lấy lại bình tĩnh nhìn hắn khó khăn cất giọng nói.
"Ba nuôi em chính là cấp dưới của Cố Hoài Chương nhưng ông ấy đã rửa tay gác kiếm quay về nhà cùng gia đình..ngày xảy ra vụ cháy Cố Hoài Chương cũng có mặt ở hiện trường cũng là ông ta chỉ thị người tạo ra hiện trường giả" - Tần Mặc Đình xoa nhẹ mái tóc an ủi cô, sợ cô tổn thương nên khi lời nói cất lên đầy sự nhẹ nhàng thương cảm.
"Không..không thể nào..ông ấy sao có thể.." - Cô lúc này lại nhớ đến ngày đám tang của ba mẹ cô thì ông ấy đã nhìn cô một lúc rất lâu giống như ẩn hiện một thứ gì đó khó hiểu và nguy hiểm.
"Anh không nói