Dưới cái nhìn quá mức chăm chú của Liễu Khinh Huyền, một mạt hồng đậm giống như thủy triều ào ạt kéo lên bao trùm gương mặt của Mạc Tiêu Tiêu, lan dần xuống sau gáy và phần cổ, giống như cái đầu nho nhỏ của cô vừa bị hóa phép biến thành trái cà chua khổng lồ căng mọng đỏ rực ngon lành, vô cùng dụ người cắn cho một ngụm. Liễu Khinh Huyền cho rằng Mạc Tiêu Tiêu xem tới phân cảnh thân mật tiếp xúc mới mắc cỡ đến mức này, không nhịn được sở thích xấu xa muốn đem cô càng trêu ghẹo dữ hơn nữa
"Sao rồi, đã đọc xong kịch bản rồi chưa? Có muốn diễn thử bây giờ không?"
"!!!" Diễn thử? Thử hôn nhau sao? Mạc Tiêu Tiêu càng giống như con tôm luộc, toàn thân cứng ngắc như bị đông lạnh, sau đó khó khăn rã đông ra nói năng lấp vấp:
"Bây...bây giờ?"
"Ừ, phải nắm rõ một chút các bước chào đón tân sinh, tới lúc đó cùng với người dẫn chương trình cùng nhau tiến hành là được. Muốn cường điệu thử diễn thì chắc chỉ có hai người chúng ta phối hợp diễn tình ca của...vở kịch", thấy Mạc Tiêu Tiêu khẩn trương đến độ kéo căng thân thể, khóe môi Liễu Khinh Huyền bất đắc dĩ cong lên khoái trá.
Bởi tính phóng khoáng cởi mở của trường cũng như địa vị của Hội sinh viên S, chỉ cần tiết mục không phải là cái gì bất cận nhân tình hay chống đối xã hội các loại linh tinh hắc ám thì chủ đề nào cũng có cơ hội biểu diễn trên sân. Cho nên cái gì yêu đương lãng mạn cũng không ngoại lệ, thậm chí cho dù là thứ ít được quảng đại quần chúng tiếp nhận nhất là chủ đề đồng tính luyến ái cũng nằm trong phạm vi cho phép lên sân khấu.
Tình ca kịch bản giảng thuật chính là một đôi bách hợp yêu nhau thời xa xưa. Cố sự xảy ra vào thời đại cách đây N năm ở một vương triều quốc độ xa xôi, nhân vật chính là một cầm sư (lão sư dạy đàn) nổi danh, tài nghệ vô cùng cao siêu. Cầm sư từ thuở thiếu niên thành tài, từ sớm đã danh dương thiên hạ, đến tuổi cập kê (mới lớn) được hoàng đế đặc phong cho tột cùng vinh hạnh là đệ nhất cầm sư. Ngày đó cầm sư còn mang tâm tính thiếu niên ham mê danh lợi, cho nên sau khi được thiên tử sắc phong danh hào xong liền vui vẻ tiến nhập vào cuộc sống hoàng cung hoa lệ.
Một quyết định làm thay đổi nhân sinh của nàng.
Trong cung đình người được hoàng đế sủng ái nhất chính là thứ nữ của ngài, thanh xuân xấp xỉ tuổi của cầm sư, vô cùng được hoàng đế cùng các hoàng huynh che chở, bởi vậy chưa từng tiếp xúc qua cái gì mưu mô người lừa ta gạt, ngây thơ như tờ giấy trắng hoàn toàn là một tiểu tiên nữ hồn nhiên không biết gì về nhân sinh thế sự. Một ngày nọ cầm sư ở ngự hoa viên điều cầm thì gặp phải tiểu công chúa, hầu như ngay trong khoảnh khắp tương ngộ nọ cô đã bị chính sự rực rỡ như ánh mặt trời của nàng làm cho trầm luân tù hãm.
Tiểu công chúa rất yêu thích tiếng đàn của cầm sư, réo rắt trong veo rót vào tai khiến người say mê không muốn dừng lại, công chúa nghe một lần xong đều bám theo cầm sư đòi nàng vì cô đàn thêm lần nữa. Vì muốn mua vui cho cô, cầm sư đã dụng tâm phổ thật nhiều khúc nhạc ngày này qua ngày khác đàn cho công chúa nghe, tình cảm cấm kị buộc ràng theo tiếng đàn len lén bộc lộ ra ngoài.
Thời gian tính từng ngày, rồi lại tính thành từng năm, tiểu công chúa ngày nào cũng đã đến tuổi cập kê. Là đối tượng được sủng ái bậc nhất trong cung, hoàng đế đã vì sinh thần của nàng ban hành một đêm yến hội vô cùng long trọng, mọi công tử quý tộc trong kinh thành đều được thiếp mời. Thánh thượng ngự dụng cầm sư đương nhiên cũng có tư cách cùng theo tham dự.
Trong lòng tiểu công chúa, ngoài phụ hoàng mẫu hậu thì còn có cầm sư là người cô quan tâm nhất, vẫn luôn mong chờ lễ vật của cầm sư, nhưng cô làm sao mà dàn dạn mặt mày mở miệng nhắc nhở? Chỉ còn có cách chờ đến đêm trước ngày sinh thần của mình cong cong lách lách ám chỉ chủ đề muốn nói. Trên gương mặt nhỏ bé của cô, những gì là hỉ nộ ái ố đều viết lên tất cả, cầm sư dùng đầu gối cũng đoán ra được vị tiểu công chúa đáng yêu này đang muốn cái gì, mà ngoài mặt cứ giả đò ngó lơ ý tứ ám chỉ của đối phương cứ mải miết ngồi đàn.
Cầm sư trì độn ngốc nghếch như vậy chọc cho tiểu công chúa cáu giận, ném cho một câu "Đầu gỗ" rồi bỏ đi. Còn cầm sư đàn thì cứ việc tiếp tục mà đàn, mỉm cười đạm nhạt. Thật ra nàng đã chuẩn bị xong lễ vật mừng sinh thần cho công chúa từ lâu rồi, là một cây đàn làm từ gỗ ngô đồng mà nàng đặc biệt ủy thác cho người ở ngoài cung tìm kiếm, nghìn chọn vạn tuyển mới đem về được một khúc gỗ thượng hạng, tự tay điêu khắc từng chút từng chút một làm nên một cây đàn, trên mặt gỗ còn tinh tế ẩn ẩn dấu dấu nét khắc tên của hai người.
Càng nghĩ đến biểu tình vui thích của công chúa lúc nhận lễ vật, ngón tay khảy đàn của nàng càng nhanh, âm thanh như thác đổ réo rắt tuông rơi, lan tràn khắp ngự hoa viên. Thời gian như bay như chạy thoắt một cái đến ngày yến hội mừng sinh thần của công chúa.
Ngày này, hoàng cung đặc biệt náo nhiệt, đi