Nghe tiếng Tô Nhiễm Nhiễm, Mạc Tiêu Tiêu giật mình theo phản xạ giãy người khỏi cái ôm của Liễu Khinh Huyền, mặt đỏ lựng vội vàng giải thích:
"Tô học tỷ ngươi đừng hiểu lầm, ta và Liễu học tỷ chỉ là đang tập diễn kịch cho buổi lễ chào đón tân sinh viên mà thôi". Vừa mới dứt lời Mạc Tiêu Tiêu liền hối hận, hôn cũng đã hôn rồi, mắc mớ gì gấp gáp phủi sạch làm chi? Cứ như vậy cố ý làm cho Tô Nhiễm Nhiễm hiểu lầm rồi biến tướng mối quan hệ, gián tiếp tuyên bố chủ quyền của mình chẳng phải quá ư thuận tiện sao? Hiện tại sửa miệng, kịp không?
Từ trong hỗn loạn hình ảnh, Liễu Khinh Huyền mới le lói mò đựa một tia linh quang, chưa kịp nắm chặt lấy thì đã bị Tô Nhiễm Nhiễm vô duyên vô cớ nhảy ngang vào. Trong lòng nàng bực bội, đã vậy Mạc Tiêu Tiêu còn hấp tấp phủi sạch quan hệ, tâm tình càng thêm xấu hoắc. Để che dấu xuống cảm xúc tiêu cực này, Liễu Khinh Huyền giơ tay vuốt thẳng gấu áo bị lúc nãy ôm ấp làm cho nhăn nheo, một lúc sau xác định bản thân đã hoàn toàn ổn định lại tâm trạng nàng mới ngẩng đầu, ngữ khí tự nhiên mà tiếp lời Mạc Tiêu Tiêu:
"Ừ, ta cùng Tiêu Tiêu đang luyện tập ca kịch"
Nhìn dáng vẻ...không còn kịp rồi!
Hơn nữa...Liễu Khinh Huyền khinh phong vân đạm mà nói, nghĩa là đơn thuần là diễn kịch thôi sao? Mạc Tiêu Tiêu không cam chịu mà tỉ mỉ nhìn nàng, muốn từ trên người nàng tìm ra chứng cứ chống lại giả thiết vừa rồi của mình. Chỉ là càng quan sát, tâm cô càng lạnh, biểu tình của Liễu Khinh Huyền quá mức bình đạm, không có thẹn thùng, không có trốn tránh, không có khác thường, tự nhiên thoải mái như hai phút vừa nãy không hề tồn tại.
Cũng đúng... bọn họ quen biết bất quá mới có hai ngày mà thôi, rốt cuộc là cô đang chờ mong cái gì? Mạc Tiêu Tiêu bị chính mình tự biên tự diễn mệt đến phải cúi đầu che dấu cảm xúc, cho nên
Tô Nhiễm Nhiễm: "..."
Nhìn trên mặt Liễu Khinh Huyền treo lên một nụ cười mê ly quyến rũ, ánh mắt ngược lại đủ sức đem mình lăng trì, Tô Nhiễm Nhiễm hận không thể trực tiếp cắt cổ tự sát. Thiệt tình, cô bị trúng gió gì vậy? Có ý tưởng mới thì đi tìm Duyệt Duyệt đi, mắc mớ gì phải chạy qua Liễu Khinh Huyền để làm chi khiến mình khó xử như vầy? Bây giờ rút lui còn kịp sao?
Chết sớm hay chết muộn?
Tô Nhiễm Nhiễm đánh giá một chút biểu tình của Liễu Khinh Huyền xong liền quyết đoán chạy trở lại phía cửa, nhất định phải rời đi "hiện trường vụ án" này. Tử hình với lại hoãn thi hành án, thằng ngốc cũng biết phải chọn vế sau!
Liễu Khinh Huyền cùng Tô Nhiễm Nhiễm làm bạn cùng phòng với nhau hết ba năm, có thể nói là tương đương hiểu rõ tính cách bạn học Tô nhà nàng, cho nên thấy người nọ bỏ chạy cũng hoàn toàn không khác với dự đoán của Liễu Khinh Huyền, đạm nhiên thu hồi lực chú ý, nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu đang cúi đầu đứng một bên.
"Còn tiếp tục tập kịch sao?"
Đầu Mạc Tiêu Tiêu ép rất thấp, ở góc độ của Liễu Khinh Huyền căn bản là nhìn không ra biểu tình của cô. Thấy Mạc Tiêu Tiêu nãy giờ trầm mặc không nói gì, đoán chắc rằng người ta thẹn thùng quá độ, nên nàng tìm đại cái đề tài đánh vỡ sự ngượng ngùng này.
"Ừm" Mạc Tiêu Tiêu ậm ừ trả lời, quả nhiên nàng không hề để ý. Cô luôn không ngừng khuyên chính mình rằng chuyện của cả hai chỉ là mới vừa bắt đầu, Liễu Khinh Huyền không hề kiêng kỵ mà hôn cô cũng đủ để chứng minh đây là một bước đột phá cực kỳ có lợi, chỉ là, chỉ là trong tim không thể không có chút gì mất mát.
Phàm là con người đều không khi nào biết đủ, không phải sao? Được một tấc liền khát cầu thêm một thước, được một thước còn mong ước thêm một trượng, vô cùng vô tận, khó có thể thõa mãn.
Mạc Tiêu Tiêu thu hồi ý tự giễu thay thế bằng tươi cười, giả bộ như cái gì cũng chưa có xảy ra:
"Dựa theo tình tiết lúc nãy tiếp tục diễn theo sao?"
Liễu Khinh Huyền không có trả lời câu hỏi của cô mà nói ra nghi hoặc trong lòng:
"Tiêu Tiêu trước đây ngươi có học qua kỹ thuật diễn sao? Từ cảnh vừa rồi mà nói, biểu hiện của ngươi thật là chuyên nghiệp nha"
"Oh, cũng đúng mà cũng không" nhớ tới hình ảnh kiếp trước cô hay tìm đủ mọi cách quấn lấy Liễu Khinh Huyền làm nũng đòi nàng dạy cho diễn kịch, khóe môi Mạc Tiêu Tiêu không thể không cong lên vài độ vòng cung, lộ ra tràn đầy ngọt ngào, "Thích người đam mê biểu diễn, chịu sự hun đúc của người đó sinh ra vài phần hứng thú, cho nên từng theo người đó đơn giản học qua chút ít da lông chứ chưa hề trải qua đào tạo chính quy"
Lần đầu tiên Liễu Khinh Huyền nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ của Mạc Tiêu Tiêu mà lại không có được cảm giác trầm mê như trước, ngược lại cảm thấy càng chói mắt, đâm vào đôi mắt nàng vô cùng nhức nhối khó chịu.
Thích người sao? Liễu Khinh Huyền chợt nhớ ngày hôm qua Mạc Tiêu Tiêu còn nói với nàng
Là vì một người.
Vì người đó học ở S, cho nên ta chọn trường này.
Nói như vậy, người mà Mạc Tiêu Tiêu thích cũng đang học ở trường này sao? Ánh mắt Liễu Khinh Huyền hấp háy, hồi ức xẹt qua hình ảnh những người đã xuất hiện bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu trong hai ngày này, rất nhanh liền có thể phong tỏa đối tượng tình nghi. Quả nhiên...là nam sinh hôm đó gặp ở nhà ăn sao? Liễu Khinh Huyền nhịn không được đem chính mình cùng Quý Sóc âm thầm đặt lên cân so sánh.
Luận ngoại hình, nàng tự tin chính mình không hề thua kém, thậm chí còn nhỉnh hơn một bậc.
Luận tính cách, nàng ôn nhu săn sóc lại chung tình chuyên nhất, so với một tên mặt mày phong lưu đa tình thì khỏi phải bàn.
Luận năng lực, nàng có thể đảm đương trách nhiệm Phó hội trưởng Hội sinh viên, cái này cũng khỏi nhiều lời. Quý Sóc ngay cả vai trò làm đại biểu tân sinh viên còn không bò lên được thì chẳng cần phải đặt lên bàn cân.
Luận gia thế, thôi đơn giản thấy được có khả năng học đại học S thì đủ hiểu rồi.
Liễu Khinh Huyền đếm đi đếm lại, phát hiện vấn đề rõ ràng bày ra trước mắt...đó chính là trở ngại duy nhất của nàng: giới tính. Nếu Mạc Tiêu Tiêu là một người lưỡng tính thì còn dễ nói, có khả năng để nàng có cơ hội trở thành người đến sau cũng được. Nếu là ống thép thẳng băng tắp lự thì sợ là chưa bắt đầu cạnh tranh, nàng đã rớt đài. Nhưng...không có cự tuyệt nàng thân mật đụng chạm, thậm chí hôn cũng không có mâu thuẫn cảm xúc, Mạc Tiêu Tiêu là thẳng...hay là cong đây?
"Tiêu Tiêu, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề cá nhân được không?"
"Hử? Mạc Tiêu Tiêu tò mò ngẩng đầu lên, "Vấn đề gì?"
"Tính hướng của ngươi là?"
Ngao~. Mạc Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn, tràn đầy kinh ngạc. Liễu Khinh Huyền có ý gì?
Chẳng lẽ...chẳng lẽ...Mạc Tiêu Tiêu tim đập không cách nào khống chế, khủng hoảng lên.
Liễu Khinh Huyền sợ bại lộ tâm tư của chính mình, lúc hỏi ra miệng cũng đã chuẩn bị