"Tiêu Tiêu muốn ăn cái gì không?" Liễu Khinh Huyền làm sao có được siêu năng lực đọc tâm trí của Mạc Tiêu Tiêu, để biết rằng đằng sau gương mặt bé nhỏ thiên chân vô tà đó toàn là cái gì WC với tắm rửa rồi té trong phòng tắm?! Cho nên sau khi nghỉ mệt xong, nàng đứng lên định đi mua bữa sáng cho cô bạn nhỏ
"A?" Mạc Tiêu Tiêu giật mình, chợt nhớ lúc trước có làm bộ than đói với Liễu Khinh Huyền nên trong chớp mắt liền che dấu lúng túng, bánh bèo nũng nịu nói, "muốn ăn cháo trứng, bánh rán rau chân vịt, ~". Sợ Liễu Khinh Huyền không đồng ý, cô nỗ lực tươi cười, ánh mắt nhiệt quang bắn ra bốn phía, hai má lúm đồng tiền cũng khoe ra không sợ lỗ vốn, nếu trên đầu có cặp tai dài sẽ giương thẳng lên trời, nếu sau mông có chiếc đuôi sẽ liên tục vẫy vẫy, bộ dáng giống hệt tiểu miêu chờ được ăn, muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
Liễu Khinh Huyền tức khắc trúng đạn, bị vẻ mặt moe của cô làm cho tâm can ứa máu, ruột gan tì phế giống như quấn dây len rối tinh rối nùi. Giơ tay vuốt ve mái tóc lưng lửng dài mềm mại mượt mà của Mạc Tiêu Tiêu, ôn nhu đáp:
"Được. Ta đi mua. Chờ một lát ta sẽ nhanh chóng quay lại" ngữ khí trăm phần trăm sủng nịch.
Đới Mộng Doanh: "..." Vừa nãy sao không đi cùng Tiêu Hàm Duyệt? Mắc cái gì ở lại chịu đựng sức công phá cường hãn như vụ nổ mặt trời này.
"Đúng rồi" Liễu Khinh Huyền đi đến ký túc xá cửa, chuẩn bị mở đi ra ngoài thì bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện nên quay đầu lại, nhìn Tiêu Tiêu đang làm ổ trên sofa, ánh mắt âm trầm sâu sắc đến Mạc Tiêu Tiêu nhìn không ra.
"Dạ?"
"Ngươi biết đán dương cầm không?"
"Biết chứ, đây là nhạc cụ ta am hiểu nhất", trong mắt Mạc Tiêu Tiêu mờ mịt, "Vài sao lại hỏi cái này?"
"Tò mò thuận miệng hỏi một chút" khóe môi Liễu Khinh Huyền câu lên hình bán nguyệt, nét âm trầm lúc nãy giờ đây lặng yên không tiếng động rút khỏi đáy mắt, thay thế bằng vô tận ôn nhu thâm tình.
...
...
Liễu Khinh Huyền rời khỏi ký túc xá của Mạc Tiêu Tiêu cũng là lúc thang máy đã sữa chữa xong. Nàng vào thang máy đi xuống tầng trệt, vừa ló đầu ra liền đụng phải Tô Nhiễm Nhiễm.
"Ngươi không phải ở chỗ Đường Y sao?" Thấy Tô Nhiễm Nhiễm theo phản xạ muốn quay đầu bỏ đi lại ngập ngừng động tác, Liễu Khinh Huyền nghi hoặc đoán mò, "Ngươi cùng cô ấy mâu thuẫn?"
"Không có. Cô ấy muốn đi tắm nên ta đi về" Tô Nhiễm Nhiễm ân ẩn nổi lên khó chịu dưới đáy lòng, nhưng vẫn che dấu mà bình tĩnh như đạp gió mà trả lời.
Liễu Khinh Huyền cong cong khóe môi,
"Ngươi nghĩ ta tin ngươi nói sao?"
"Không tin kệ ngươi!" Tô Nhiễm Nhiễm ném sang một trăm ánh mắt khinh bỉ, "Ngươi thấy Đường học tỷ là người ôn nhu như vậy, sẽ cùng người khác nháo ra cái gì mâu thuẫn sao?"
"Cùng người khác thì không đâu" Liễu Khinh Huyền cười hì hì, "Nhưng ngươi đâu có bình thường"
!!! Tô Nhiễm Nhiễm nhảy dựng, "Có ý gì?"
"Chỉ có thể hiểu, chứ không thể nói"
Tô Nhiễm Nhiễm: "..."
"Ta đi canteen đây", Liễu Khinh Huyền đi mấy bước chợt khựng lại, quay đầu dặn dò Tô Nhiễm Nhiễm, "Quên nói với ngươi, chân Tiêu Tiêu bị thương. Từ giờ tới lúc chân hồi phục thì ta sẽ ở ký túc xá cô ấy"
"vậy còn Đới Mộng Doanh thì sao?"
"Qua chỗ Tiêu Hàm Duyệt"
"..." Cái thể loại gì thế?
Tuyệt đối bản thân đã bị khai trừ khỏi thế giới này rồi... Thế giới này ai cũng có đôi có cặp, còn sót lại một mình cô đơn thương độc mã là cái quỷ gì đây!
Tim thật đau, cảm thấy sau này chắc không còn yêu ai được nữa.
Mắt thấy Liễu Khinh Huyền đi ngày càng xa, Tô Nhiễm Nhiễm buông thả áp lực trong mình, lạnh mặt bước vào thang máy. Trùng hợp trong thang máy cũng có một người qua đường A, yên lặng rút vào góc buồng thang máy mà núp, nỗ lực đem chính mình thu nhỏ lại. Không hổ là đại danh cao ngạo lạnh lùng hội trưởng S nha, khí tràng này...làm người thót ruột.
...
...
...
Lúc này sinh viên năm nhất cơ bản đều ở trên sân thể dục tập quân sự, canteen chỉ có ít ỏi mấy người sinh viên năm hai năm ba không có lớp cho nên không cần xếp hàng, Liễu Khinh Huyền nhanh chóng chiều theo Mạc Tiêu Tiêu đòi ăn cháo trứng với bánh rán rau chân vịt. Lúc chuẩn bị vòng trở về thì liếc mắt thấy quấy số 7 bán bánh tổ ong ngọt, tim động đậy mua một chút mang theo trở về. Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh đều không tiện đi đứng nên nàng rất có ý thức lúc ra cửa còn tự mang theo chìa khóa.
Cửa mở ra. Chỉ có một mình Mạc Tiêu Tiêu ngồi trên sofa chơi điện thoại, trong mắt toát ra nghi hoặc
"Đới Mộng Doanh đâu?"
"Cậu ấy đi phòng Tiêu học tỷ rồi" Mạc Tiêu Tiêu nghe tiếng người nọ trở lại liền dẹp qua điện thoại, lăn một vòng ngồi dậy ánh mắt sáng quắc chiếu vào túi thức ăn trên tay nàng. Trên trán hình như còn nhá sang ba chữ "Đút ta ăn" to tướng
Liễu Khinh Huyền bị Mạc Tiêu Tiêu chọc cười, mày mắt cong cong, nụ cười ấm áp
"Tiểu tham ăn"
Tiếng nói trong veo như đàn cổ, dẫn theo hai phần thanh lãnh mát rượi, hai phần vui vẻ hai phần dịu dàng hai phần sủng nịch vừa vặn thập toàn thập mĩ rơi vào tai Mạc Tiêu Tiêu, làm tâm tình cô trăm chuyển ngàn hồi lăn qua lộn lại. Mạc Tiêu Tiêu nào giờ lại là đứa thanh khống, đơn giản là đối với các loại âm điệu dễ nghe đều si mê say đắm, cho nên lúc này đây bị chất giọng ngọt ngào như thiên âm quấn lấy thần hồn, mất một lúc mới hồi phục được nội dung đối thoại
"Ta...ta không phải là tiểu tham ăn" Mạc Tiêu Tiêu cãi
"Vậy..." Liễu Khinh Huyền tiếp tục trêu chọc, cố ý ngân nga âm tiết, tê tê tái tái trái tim Mạc Tiêu Tiêu, "Là đại tham ăn sao?"
"Cũng không phải" cảm nhận được biên độ dao động nguy hiểm trong lồng ngực, cả người Mạc Tiêu Tiêu yếu ớt, mặt đỏ sắp rỉ máu.
TT___TT thanh âm dễ nghe như vậy còn cố tình quyến rũ người ta làm chi. Trái tim cô sắp gánh không nổi! Trong sinh không bao lâu chẳng lẽ phải vị vỡ động mạch vành bỏ mạng?
"Được rồi. Không chọc ngươi nữa" nhìn bộ dáng của Mạc Tiêu Tiêu rất có xu thế phát nổ, Liễu Khinh Huyền không dám tiếp tục cưa bom, lập tức khôi phục tiếng nói ngày thường. Nàng duỗi tay xoa đầu Mạc Tiêu Tiêu, dời đi đề tài, "Ăn sáng đi, kẻo mau nguội lạnh hết"
"Vì sao ngươi luôn thích sờ đầu ta?" Lại bị đối xử như thú cưng, Mạc Tiêu Tiêu không khỏi thắc mắc. Kiếp trước kiếp này đều như thế, chẳng lẽ tóc cô tốt dữ vậy sao? Nghĩ nghĩ, Mạc Tiêu Tiêu giơ tay tự sờ đầu mình.
Hành động moe này dĩ nhiên làm Liễu Khinh Huyền bật cười
"Tiêu Tiêu, ngươi làm sao dễ thương dữ vậy"
"Hứ" Mạc Tiêu Tiêu ngạo kiều hừ một tiếng, "Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta, chớ đánh trống lảng"
Liễu Khinh Huyền bất đắc dĩ thở dài. Sờ đầu cần gì lý do, thích thì sờ thôi.
Bởi vì thích, cho nên lúc nào cũng muốn sờ sờ ôm ôm nhéo nhéo, thậm chí tiến trình càng sâu càng tốt.
Nhưng nguyên nhân này bây giờ không cách nào nói ra, cho dù nàng phi thường muốn hướng Mạc Tiêu Tiêu thổ lộ tâm sự.
"Đại khái là Tiêu Tiêu hao hao giống đứa trẻ đi"
"Đứa trẻ?" Mắt mèo của Mạc Tiêu Tiêu trợn tròn, "Ngươi đây là kỳ thị ta lùn sao?". Ai cũng vậy hết~
Liễu Khinh Huyền càng thêm khó xử, Tiêu Tiêu bị kì thị tới mức bị ám ảnh sao? Kỳ thật Mạc Tiêu Tiêu cũng không phải thật lùn, tại vì gương mặt cùng giọng nói quá mức non nớt, cho nên mới khiến người ta ảo giác cô ấy còn nhỏ.
"Thế nào ngươi không nói nữa rồi?" Thấy Liễu Khinh Huyền chỉ nhìn mình cười cười, tính tình bị Liễu Khinh Huyền nuôi ra từ kiếp trước lúc này bốc lên, "Bị ta nói trúng tim đen đúng không? Hứ. Ta biết các ngươi đều cười ta lùn" Mạc Tiêu Tiêu dỗi, bởi vì Liễu Khinh Huyền nãy giờ cũng không chịu dỗ mình liền ủy khuất, "Các ngươi đều là một mét bảy trở lên, chỉ có ta, cộng hết xí quách chiều cao mới miễn cưỡng đạt tới mét sáu, căn bản không thích hợp cùng các ngươi đứng chung một chỗ"
"Các ngươi đều ghét bỏ ta~"
"Làm gì có. Làm sao ghét bỏ Tiêu Tiêu được đây" nhìn hốc mắt Mạc Tiêu Tiêu long lanh, giọng mũi thút tha thút thít, trái tim Liễu Khinh Huyền treo ngang, đau lòng cực kỳ. Nàng đến gần Mạc Tiêu Tiêu kề sát bên ngồi xuống, duỗi tay đem cô ấy cuốn vào trong lòng ngực, dán bên tai cô nói nhỏ, "Ta thích Tiêu Tiêu còn không kịp, làm sao có thể ghét bỏ ngươi đây?"
"Ta nói ngươi giống đứa trẻ, chính là tính cách đáng yêu giống tiểu hài tử, thích ăn mê chơi còn hay xù lông", vừa nói, Liễu Khinh Huyền vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp, giống như sợi lông vũ khều khều trái tim của Mạc Tiêu Tiêu.
"Hứ, chính ngươi mới hay xù lông" Mạc Tiêu Tiêu thuận theo nước chảy, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn thua kém.
"Được được được. Ta hay xù lông" Liễu Khinh Huyền sủng nịch hùa theo, buông Mạc Tiêu Tiêu ra vươn tay lấy túi thức ăn, bày ra cháo cùng bánh rán đưa cho Mạc Tiêu Tiêu, "Mau ăn đi, để lạnh rồi ăn không được nữa"
Nói đến mức này rồi Mạc Tiêu Tiêu làm sao còn có thể giận dỗi, theo Liễu Khinh Huyền bắt sẵn thang mà leo xuống, lấy muỗng múc cháo ăn.
Thơm ngon ngọt ngào, hương vị giống hệt hồi xưa, Mạc Tiêu Tiêu thõa mãn híp mắt.
"Ý, ngươi còn mua bánh tổ ong", Mạc Tiêu Tiêu mò tới đáy túi xốp để lấy bánh rán, không nghĩ tay lại đụng đến một món khác, lập tức lộ ra biểu tình hớn hở.
"Ngươi thích sao?"
"Thích! Vô cùng thích" Mạc Tiêu Tiêu nói xong liền lấy một khối bánh bỏ vào miệng, như để chứng minh lời cô nói là sự thật.
"Thích là được rồi" nghe câu trả lời, đáy mắt Liễu Khinh Huyền xẹt qua một tia dị sắc, vì trong tích tắc biến động nên không bị phát hiện.
Lại trùng hợp thêm một điểm ha.
Biết hát cùng một bài, biết đàn dương cầm, cũng thích ăn bánh tổ ong ngọt y chang người kia...
Liễu Khinh Huyền bỗng nhớ tới một câu chuyện cổ tích xa xưa, Hán Văn Đế Lưu Hằng từng một lần nằm mộng thấy một thiếu niên, sau đó trăm phương nghìn cách tìm mang về cung ban cho vô vàng ân sủng. Hành động này của ông ta cùng với nàng không hẹn mà hợp nhau ghê.
Không chừng là do buổi sáng dậy khá sớm, cho nên lúc này ăn no xong liền buồn ngủ, Mạc Tiêu Tiêu bất tri bất giác dựa sofa thăng thiên. Liễu Khinh Huyền dọn xong rác trở về, thấy vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là một đứa trẻ! Một chút cũng không biết lo cho mình, trong phòng mở điều hòa lạnh như vậy, không chăn không mền ngủ mất rồi, không sợ bị cảm sao!
Nàng đến gần Mạc Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, duỗi tay bế ngang Mạc Tiêu Tiêu lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thay cô chỉnh lại góc chăn. Liễu Khinh Huyền làm xong định đứng dậy tính về phòng lấy laptop viết luận văn, ánh mắt lại không dứt ra khỏi gương mặt Mạc Tiêu Tiêu được.
Gương mặt trắng trẻo nõn nà, chiếc mũi tinh xảo cùng mềm mại đỏ mọng đôi môi.. Mạc Tiêu Tiêu xinh xắn từng centimet làm Liễu Khinh Huyền không rời đi được. Nàng một lần nữa ngồi xuống kế bên nhìn cô thêm một lát, nhịn không được vươn tay tinh tế miêu tả đường nét ngũ quan của Mạc Tiêu Tiêu, từ hình dáng chân mày lướt qua sống mũi rồi chạy xuống dừng lại trên môi...
Tinh xảo như búp bê, hoàn mỹ không vết khuyết.
Càng nhìn lâu, ánh mắt Liễu Khinh Huyền càng tối, miệng khô lưỡi ráo. Rốt cuộc khắc chế không nổi dục vọng của chính mình mà cúi đầu hôn lên môi Mạc Tiêu Tiêu.
Nhẹ nhàng như hoa rơi xuống nước, lá chạm cỏ non, lướt qua liền ngừng.
Liễu Khinh Huyền rất sợ sẽ quấy rối đến Mạc Tiêu Tiêu, cho dù mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào nàng tiếp tục, cuối cùng vẫn bị Liễu Khinh Huyền đè nén xuống. Kết thúc nụ hôn, Liễu Khinh Huyền giống như chạy trốn mà nhanh chân nhẹ bước chuồn khỏi ký túc xá, sợ chần chừ hồi lâu lại làm ra hành vi gì không phải lẽ.
Liễu Khinh Huyền trở lại lầu chín, dưới cái nhìn trịch thượng của Tô Nhiễm Nhiễm ôm laptop rời đi, quay lại lầu mười một. Đứng trước của phòng, nàng cũng không vội vã đi vào mà trước chỉnh đốn lại tâm tình của mình, đông lạnh khát vọng trong lòng rồi mới mở cửa phòng.
Bởi vì sự cố "ngoài ý muốn" lúc nãy nên bây giờ nàng làm sao dám đi đến cạnh giường ngủ của Mạc Tiêu Tiêu, đành rúc vào góc xa ở bàn học mà chuẩn bị làm việc.
....
....
Nghe được tiếng kêu của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền không quan tâm biển lửa, trực tiếp chạy vào trong căn phòng, tìm được Mạc Tiêu Tiêu đang tạm trốn trong phòng tắm lánh nạn.
"Tiêu Tiêu, ngươi không sao chứ?"Liễu Khinh Huyền vội vàng hỏi xong cũng không chờ Mạc Tiêu Tiêu trả lời, đem cô từ trên xuống dưới rà soát mấy lần. Thấy cô không có vết thương nào trên người mới nhẹ nhàng thở ra.
"Khinh Huyền, ta tưởng mình không còn được gặp ngươi nữa..." Vừa thấy Liễu Khinh Huyền, nước mắt của Mạc Tiêu Tiêu không thể nín nhịn lâu hơn được nữa, phá bình phá suất ào ào tuôn ra.
"Không sao hết. Có ta ở đây" Liễu Khinh Huyền đem Mạc Tiêu Tiêu ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an. Khi vừa thấy cảm xúc cô có dấu hiệu bình ổn liền buông lỏng cái ôm, nghiêm túc nói, "Lửa cháy càng ngày càng lớn. Chúng ta phải tìm đường chạy trước rồi nói sau"
"Ừm" có Liễu Khinh Huyền xuất hiện bên cạnh đối với Mạc Tiêu Tiêu mà nói giống như có được núi dựa, tâm trí kiên cường lên đến chính mình cũng kinh ngạc.
Chỉ là kẹt trong loại tai họa này, không phải chỉ cần dựa vào ý chí sống còn là có thể thoát nạn. Lúc Mạc Tiêu Tiêu tỉnh dậy lửa đã đốt tới mức không thể khống chế, bây giờ trãi qua một đoạn thời gian như vầy lửa đã cháy lan tới mọi ngóc ngách rồi. Bằng khả năng của hai người bọn họ, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
"Chẳng lẽ...chỉ có thể bị động chờ cứu viện sao?"Sau lần thứ N tìm cách thoát ra mà không có kết quá, cảm giác tuyệt vọng như kiến bò từ mu bàn chân mà lên, cắn rứt da thịt cô nhức nhối.
"Sẽ không có cứu viện đâu" Liễu Khinh Huyền mím môi, cười chua xót. "Trận hỏa hoạn này là do người làm, không chỉ có tín hiệu liên lạc bị cắt đứt mà mọi con đường liên thông ra ngoài cũng bị phá hủy. Trừ khi chúng ta có thể tự chạy thoát, bằng không..."
"Là bọn họ làm?"
"Ừ" Liễu Khinh Huyền nhẹ gật đầu, "Bọn họ muốn dồn ngươi vào chỗ chết, để ta từ bỏ ý niệm"
Mạc Tiêu Tiêu trầm mặc, trong đáy mắt là sự phức tạp không cách nào hiểu nổi, cô hỏi Liễu Khinh Huyền
"Ngươi đã biết tiến vào sẽ không có đường lui"
"Đại khái cũng không khó đoán"
"Vậy tại sao ngươi còn đi vào?"Mạc Tiêu Tiêu đột nhiên hét lên, bắt lấy góc áo Liễu Khinh Huyền lay lắt loạng choạng, cơn phẫn nộ làm âm thanh khàn đục đi, "Biết rõ là đường chết ngươi tại saocòn đâm đầu vào! Tại sao?"
"Mạc Tiêu Tiêu, ngươi biết không?", lời nói của Liễu Khinh Huyền run rẩy, nhưng sắc diện vô cùng nghiêm túc đối mặt với Mạc Tiêu Tiêu hỏi lại "Ngươi biết đời này chuyện ta hối hận nhất là gì không?"
Nhìn thẳng vào ánh mắt Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu chậm rãi bình tĩnh trở lại
"Là cái gì?"
"Ta hối hận, ta từ bỏ toàn thế giới mà lại vẫn không có được ngươi", Liễu Khinh Huyền dừng một chút, nói tiếp, "Nếu kiếp sau chúng ta còn có thể gặp lại mà vẫn lâm vào tính thế lưỡng nan cục diện như vầy, ta sẽ vẫn như cũ lựa chọn từ bỏ cả thế giới, nhưng ta phải có được ngươi"
"..."
"Vì ngươi, toàn thế giới còn có thể vứt bỏ. Chết mà thôi, làm sao lại phải sợ đây?"
"..."
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta ở trong một thế giới không còn có ngươi mà kéo dài hơi tàn tồn tại, mỗi ngày trôi qua trong đau đớn hắc ám, ăn không ngon ngủ không yên sao?" Liễu Khinh Huyền càng nói càng kích động, đến cuối cùng giống như là tuyên thệ, "Ta thà chết ở nơi có ngươi bên cạnh, còn hơn sống ở thế giới mà ngươi đã bỏ lại. Ngươi hiểu được sao?"
"Nếu như vậy..." Mạc Tiêu Tiêu nắm chặt lấy tay Liễu Khinh Huyền, "Vậy cùng nhau ở trong biển lửa này làm phượng hoàng trùng sinh, mãi mãi cũng không chia lìa"
"Bất quá, ta muốn bổ sung một câu"
"Sao?"
"Một đời này, ngươi đã vì ta từ bỏ toàn thế giới, kiếp sau nếu ta còn tìm được ngươi, hãy để ta đem toàn thế giới tặng cho ngươi. Được không?"
Liễu Khinh Huyền còn chưa kịp trả lời, thế lửa đã cường hãn đánh sập phòng tuyến cuối cùng, tràn vào phòng tắm, đem hai thân ảnh cô độc nuốt chửng.
...
...
"Khinh Huyền"
"Để ta đem toàn thế giới tặng cho ngươi"
"Được không? Khinh Huyền"
"Tiêu Tiêu, ngươi sao vậy?" Nghe được bên tai mơ hồ vang lên thanh âm nỉ non không rõ, lực chú ý của Liễu Khinh Huyền lập tức chuyển từ trên luận văn thoát ra. Nàng bước nhanh chân tới bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu, đem tai kề sát bên khóe môi đang yếu ớt mấp máy, nỗ lực muốn nghe cô nói cái gì. Chỉ là ngoại trừ Khinh Huyền hai chữ tên của nàng, cái gì khác cũng đều không nghe rõ.
Khinh Huyền. Mạc Tiêu Tiêu mơ thấy nàng sao?
Khinh Huyền... Khinh Huyền... Khinh Huyền. Liễu Khinh Huyền từ trước tới nay không hề biết là tên của mình từ miệng Mạc Tiêu Tiêu phát ra cũng có thể dễ nghe như vậy, khiến cho nàng muốn ghi âm lại rồi repeat nghe tới nghe lui một trăm lần, một nghìn lần, một vạn lần.
Có lẽ cảm nhận đượ tầm mắt cháy bỏng của Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu từ trong bóng đè tỉnh dậy chậm rãi mở to mắt. Nhìn thấy dung nhan quen thuộc gần trong gang tấc, Mạc Tiêu Tiêu nhất thời quên mất bản thân đang ở thời gian không gian nào, theo bản năng nghiêng tới bên Liễu Khinh Huyền, cánh tay gắt gao quấn lấy cổ nàng, nước mắt rào rào chảy xuống, trong miệng nỉ non không ngừng gọi "Khinh Huyền", một tiếng so với một tiếng càng thâm tình nặng nghĩa.
Liễu Khinh Huyền không hiểu hết hành động này của Mạc Tiêu Tiêu, còn tưởng đối phương gặp ác mộng nên nhẹ tay vỗ vỗ lên lưng cô, âm thanh ấm áp an ủi
"Không sao rồi, ta ở đây. Sẽ không rời đi"
Mạc Tiêu Tiêu khóc thút thít một lúac su mới hậu tri hậu giác phát hiện đây không phải là kiếp trước, vội trốn khỏi cái ôm, tràn đầy vẻ có lỗi mà nói
"Liễu học tỷ, xin lỗi. Ta vừa mơ một cái ác mộng, nhất thời thất thố"
Liễu học tỷ sao? Không phải Khinh Huyền...
Chợt nghe thấy tiếng xưng hộ xa lạ, Liễu Khinh Huyền hơi có chút mất mát, trên mặt ngược lại không có biểu hiện gì mà cười cười
"Không sao hết"
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Mạc Tiêu Tiêu còn chưa tiêu tán hết dư âm trong mộng, nhất thời không biết phải nói cái gì mới tốt, xấu hổ tìm cách chuyển đề tài.
"Còn sớm, ngươi mới ngủ chưa tới một tiếng đồng hồ. Có muốn ngủ tiếp hay không?"
"Ơ, ta không mệt đến vậy" Mạc Tiêu Tiêu nhìn thấy laptop Liễu Khinh Huyền đang mở chương trình soạn thảo Word, "Học tỷ đang viết luận văn sao?"
"Ừ" Liễu Khinh Huyền ậm ừ trả lời, thanh âm vô tình kéo theo chút bực bội. Học tỷ học tỷ. Tại sao chỉ có nằm mơ mới chịu kêu ra hai tiếng Khinh Huyền đây?
Đại khái bởi vì có tâm lý biết trăng quên đèn, đã nghe được Mạc Tiêu Tiêu