"Nói như vậy, ngươi chính là kẻ làm thuê bị bà chủ bóc lột các loại rồi"
"Không, ta là địa chủ thời kỳ cuối, bị thê quản nghiêm" Liễu Khinh Huyền cười rộ lên, "Cùng ngươi là một đôi trời đất tạo nên"
"Không đâu" Mạc Tiêu Tiêu tươi cười rạng rỡ, "Là trời sinh chú định một đôi mới đúng"
"Trời đất tạo nên, cùng với trời sinh chú định cũng tương đương nhau thôi?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày. "Sao lại phải cường điệu Trời sinh chú định mới được?"
Mạc Tiêu Tiêu nháy mắt cười giảo hoạt: "Ngươi đoán xem?"
"Không phải là..." ánh mắt Liễu Khinh Huyền thâm thúy, "Không phải là nhân duyên kiếp trước kéo dài tới kiếp này nha?"
Bao tử Mạc Tiêu Tiêu thót một cái: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì một giấc mộng"
"Mộng?" Mạc Tiêu Tiêu cả kinh, chợt nhớ tới có một lúc nào đó Liễu Khinh Huyền biểu hiện khá là kỳ dị, vội truy vấn: "Mộng thấy cái gì?"
"Thấy mơ hồ biết trước được cảnh tượng ở tương lai" ánh mắt nàng hấp háy sáng rực, chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ không, trước đó ta từng nói với ngươi ta ở trong mộng thấy được một cô gái hát khúc Viết cho người con gái đầu tiên tôi yêu sao?"
"Ừ, nhớ rõ" Mạc Tiêu Tiêu gật đầu
"Từ lúc bắt đầu vào trường S học, ta vẫn luôn nằm mộng thấy những việc có liên quan tới cô gái ấy, từ khi tương ngộ đến lúc quen biết nhau, rồi yêu thầm, tỏ tình...từng giai đoạn, từng phân cảnh chưa bao giờ ngắt quãng. Chỉ tiếc duy nhất một điều là gương mặt cùng giọng nói của cô gái này luôn mơ hồ không rõ...". Liễu Khinh Huyền nói, xoay đầu nhìn Mạc Tiêu Tiêu: "Ngươi nói xem giấc mộng này, có khi nào là ký ức từ hồi kiếp trước của ta khắc sâu đến giờ không?" Đôi mắt nàng gắt gao khóa chặt lấy Mạc Tiêu Tiêu, chớp cũng không chớp, sợ bỏ qua một tia biến hóa trên gương mặt cô.
"..."
"Hay nói là, chỉ dẫn cho tình yêu kiếp này?"
"..."
Mạc Tiêu Tiêu trong lòng sợ hãi kinh hoảng, trên mặt đành giả vờ phẫn nộ, híp híp đôi mắt tỏ ra nguy hiểm:
"Ý của ngươi là, cô gái kia mới đúng là người yêu do trời sinh chú định cho ngươi sao?"
"Ừ" Liễu Khinh Huyền không hề phủ nhận, thoải mái hào phóng gật đầu, "Ta thật nghĩ như vậy, hơn nữa từng một lần cho rằng chính mình thích cô gái trong mộng kia"
"...Vậy ngươi cùng cô ta yêu nhau đi" Mạc Tiêu Tiêu nói, hờn dỗi đẩy Liễu Khinh Huyền đang dựa dựa trên người mình ra, làm bộ nhổm người dậy.
Liễu Khinh Huyền một trảo liền tóm gọn cánh tay cô lại, lần nữa đem cô cuốn vào trong ngực, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Mạc Tiêu Tiêu, khẽ cười nói:
"Nếu như ta nói, ta cảm thấy ngươi chính là cô gái đó thì sao?"
"Ngươi không phải nói qua, không thấy rõ gương mặt không nghe rõ giọng nói của người ta sao? Thế nào bây giờ lại khẳng định đó là ta?" Vì không muốn bị Liễu Khinh Huyền thấy được sự hoảng loạn trong đáy lòng mình, Mạc Tiêu Tiêu chỉ đành làm bộ giận dỗi chất vấn.
"Dựa vào cảm giác nhịp tim đập"
"Hử?"
"Đối mặt ngươi, cùng đối mặt với cô gái kia, trái tim đập với nhịp điệu y hệt như nhau"
"..." Mạc Tiêu Tiêu nghe vậy thì cứng họng, "Chỉ bằng cái này? Ngươi...ngươi cũng quá võ đoán đi! Không sợ tìm lầm đối tượng rồi hại người hại mình sao?"
"Không sợ. Ta không ngốc đến mức thích ai cũng không rõ ràng. Hơn nữa..." Liễu Khinh Huyền ngập ngừng rồi nói tiếp: "Ngoại trừ điểm này, còn có chứng cứ khác"
Mạc Tiêu Tiêu càng nghe càng sợ, muốn nói sang chuyện khác nhưng lại ngại chuyển đề tài quá máy móc làm Liễu Khinh Huyền sinh nghi. Lại lần nữa miễn cưỡng bản thân trấn định, hỏi tiếp:
"Ví dụ xem?"
Không nghĩ tới lần này giả vờ trấn định, mới là điểm sơ hở lớn nhất rơi vào trong mắt Liễu Khinh Huyền.
Nàng suy đoán dựa theo tính tình thường ngày của Mạc Tiêu Tiêu, nếu nghe được những lời này đã sớm ghen tuông bạo tạc, xù lông tức giận không thèm để ý tới nàng nữa, làm gì có chuyện còn bình tĩnh hỏi cái này cái kia.
Liễu Khinh Huyền không có vạch trần, đem cảm xúc nhộn nhạo che dấu thật sâu vào trong đáy mắt, ung dung trả lời:
"Ví dụ, các ngươi đều biết hát ca khúc Viết cho người con gái đầu tiên tôi yêu, các ngươi đều biết đàn dương cầm, các ngươi đều thích quấn lấy ta đòi cùng chơi game, các ngươi đều cùng thích ăn bánh kem ABC..." [không phải bánh kem tiệm ABC, ta chém đại đó]
"..." Hèn chi, hèn chi Liễu Khinh Huyền cứ hay vô tình cố ý hỏi thăm cô chuyện này chuyện kia. Thì ra là đã chờ sẵn từ lâu.
"Một điểm, hai điểm tương tự còn có thể cho là ngẫu nhiên trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp như vậy thì chắc không còn dùng chữ trùng hợp để mà nói nữa" ngữ khí Liễu Khinh Huyền thâm sâu, "Cho nên, ta thật chắc chắn rằng ngươi chính là người trong mộng kia, là trời sinh chú định dành cho ta"
Mạc Tiêu Tiêu: "..." vì cái gì cảm giác không ổn càng ngày càng mạnh vậy? Hay là ảo giác đi?
"Sao ngươi không nói lời nào?"
"Ha?" Nghe được Liễu Khinh Huyền hỏi, Mạc Tiêu Tiêu nháy mắt hồi phục khỏi trạng thái mông lung bất an, "Muốn nói gì giờ?"
"Nói ..." Liễu Khinh Huyền cúi đầu kề sát Mạc Tiêu Tiêu, "Bí mật của ngươi đi"
Mạc Tiêu Tiêu: "..." quả nhiên không phải ảo giác. Đừng nói Liễu Khinh Huyền đã phát hiện ra cái gì nha. Cô làm sao bây giờ?
Tức thì Mạc Tiêu Tiêu liền hoảng loạn, ép buộc bản thân trấn định lại, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt Liễu Khinh Huyền, mờ mịt cất tiếng: "Bí mật? Bí mật gì?"
Liễu Khinh Huyền nhìn thật sâu Mạc Tiêu Tiêu, chậm rãi nói
"Bí mật má lúm đồng tiền"
"Ngươi...ngươi có ý gì?" Trái tim Mạc Tiêu Tiêu đều nhảy tới cuống họng rồi, "Má lúm đồng tiền thì có bí mật gì?"
Liễu Khinh Huyền chỉ trầm mặc nhìn xoáy vào mắt Mạc Tiêu Tiêu, không đáp lời.
"Ngươi không phải là nói cái truyền thuyết sông Vong Xuyên chuyện kia đi nha?" Nhìn Liễu Khinh Huyền như phảng phất ám chỉ, Mạc Tiêu Tiêu không khỏi gượng gạo cười, che dấu nội tâm như sóc nhảy của mình: "Ta không phải đã nói cái kia chỉ là truyền thuyết thôi sao? Hiện tại giờ là xã hội chủ nghĩa duy vật, làm sao mà có yêu ma quỉ quái, kiếp trước kiếp sau?"
"Thật sự không có sao?" Liễu Khinh Huyền không bày tỏ ý kiến.
"Khẳng định không có chứ sao! Không tin thì ngươi đem câu chuyện này nói cho người khác nghe, xem xem có được bao nhiêu người tin tưởng"
"Vậy ngươi giải thích cảnh trong mơ của ta như thế nào?"
"Mộng đều là hư ảo. Không có gì là thật"
"Vậy ngươi biết rõ thói quen của ta, biết rõ thói quen của Tiêu Hàm Duyệt? Cái này nói sao?"
"???" Mạc Tiêu Tiêu vẻ mặt ngây ngốc, "Biết rõ thói quen của các ngươi? Nói vậy là sao?"
Thấy Mạc Tiêu Tiêu vẫn luôn