Ý, Doanh Doanh đâu?
Nghe được tiếng chuông báo giờ học vang lên, Mạc Tiêu Tiêu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, liền lập tức sửng sốt.
Doanh Doanh trốn học? Chuyện này hiếm thấy à nha.
Nhớ tới lúc trước suốt ba năm Đới Mộng Doanh đều chuyên cần đến lớp, Mạc Tiêu Tiêu không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh dị.
Ngủ quên? Hay là bị Tiêu học tỷ làm cho như vậy như vậy như vậy, nên không có cách nào lên lớp được?
Hình như vế sau có khả năng xảy ra lớn hơn!
Nhớ lại biểu tình của Tiêu Hàm Duyệt lúc ôm Đới Mộng Doanh ra khỏi ký túc xá, đầu óc Mạc Tiêu Tiêu trong nháy mắt hoạt động rộng hơn, trí tưởng tượng hướng tới một phương hướng không thể miêu ta được mà một đi không trở lại.
Ở một bên nọ, chắc là đang bị người nào đó tru ám, Đới Mộng Doanh đang mơ màng ngủ thì đánh một cái hắt xì, mở mắt ra. Cậu duỗi eo, theo thói quen tính lấy ra di động nhìn đồng hồ.
Chết mồ chưa, đã ba giờ bốn mươi. Thảm rồi, trễ học rồi!
Đới Mộng Doanh định từ trên giường bò dậy, vừa tính cử động cánh tay liền cảm nhận được sức nặng của Tiêu Hàm Duyệt đang ở bên người, ánh mắt vô thức chuyển đến gương mặt của cô mà ngắm nhìn.
Tiêu Hàm Duyệt ngủ thật sâu, bên môi còn dư âm lại nụ cười, bộ dáng cùng với khi đang tỉnh táo là hoàn toàn khác nhau. Đới Mộng Doanh xem đến ngây ngẩn cả người, lúc lấy lại tinh thần đã quyết đoán mà nằm trở lại xuống giường, đem Tiêu Hàm Duyệt ôm vào trong lòng, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Dù sao cũng đã trễ. Có đi học hay không thì kết quả cũng không khác là mấy.
Hơn nữa vì Tiêu Hàm Duyệt, cúp cua một hai tiết thì tính cái gì.
...
Điện thoại rù rì chấn động, Mạc Tiêu Tiêu thấp thỏm liếc mắt lên lão sư đang đứng trên bục giảng, thấy cô không nhìn về hướng này mới dám lén lút cầm di động mà đọc.
Liễu Khinh Huyền: mới có một cái đề tài phải tới thư viện tìm tài liệu, đọc xong đi ăn cơm. Muốn đi cùng không?
Mạc Tiêu Tiêu: muốn ta đi cùng sao? [mặt cười]
Liễu Khinh Huyền: cái này...
Liễu Khinh Huyền: nói thật là không phải rất là muốn.
Mạc Tiêu Tiêu: [tạm biệt]
Mạc Tiêu Tiêu: ngươi tự đi một mình đi. Cơm cũng tự một mình ăn. Bổn bảo bối không phụng bồi.
Liễu Khinh Huyền cười khẽ, một tay gõ chữ:
Liễu Khinh Huyền: giận rồi?
Mạc Tiêu Tiêu: hừ
Liễu Khinh Huyền: thật sự giận ha?
Mạc Tiêu Tiêu: hừ
Liễu Khinh Huyền: heo con sao? Cứ hừ hừ hoài?
Mạc Tiêu Tiêu: ...
Mạc Tiêu Tiêu: ngươi mới là heo. Nhà ngươi toàn là heo.
Liễu Khinh Huyền: nhà ta không phải cũng có ngươi ở trong đó sao?
Liễu Khinh Huyền: tên của ngươi sau này sẽ viết vào hộ khẩu nhà chúng ta mà.
Quả nhiên lại chọc ghẹo!
Bất quá, cô thích! (#^.^#)
Tưởng tượng ngày sau hai cái tên viết song song nhau, Mạc Tiêu Tiêu nhịn không được nở nụ cười thật tươi, mi mắt cong cong, đáy mắt trong suốt phủ kín một tầng cảm xúc hạnh phúc.
Liễu Khinh Huyền: sao không nói rồi?
Liễu Khinh Huyền: chẳng lẽ...
Liễu Khinh Huyền: chẳng lẽ là đang cười một mình sao?
Mạc Tiêu Tiêu: ...
Mạc Tiêu Tiêu: ta mới không thèm cười. Đem hố trong đầu lấp đầy một chút được không? Đầu có hố là có bệnh á, phải đi chữa đi.
Liễu Khinh Huyền: giải thích chính là che dấu, che dấu chính là xác thực. Không cần nhiều lời, ta hiểu.
Mạc Tiêu Tiêu: ...
Mạc Tiêu Tiêu: bổn bảo bối cự tuyệt cùng ngươi nói chuyện.
Liễu Khinh Huyền: ăn cơm xong đi thư viện với ta nha?
Mạc Tiêu Tiêu: tự đi đi quỷ sứ.
Liễu Khinh Huyền: hahaha.
Cô đã thể hiện ra mình tức giận đến như vậy rồi mà Liễu Khinh Huyền còn cười! Còn cười được sao!
Nhìn thấy tin nhắn của Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu nhất thời không vui nữa.
Mạc Tiêu Tiêu: ta phải nghe giảng, không thèm để ý ngươi nữa. Bái bai.
Liễu Khinh Huyền: ui ui, moa moa.
Mạc Tiêu Tiêu: ....
Tên quỷ sứ này, cư nhiên thật sự hôn gió tạm biệt. Cô làm nũng như vậy chẳng lẽ còn chưa nhận ra sao? Giận nha~
Mạc Tiêu Tiêu mất hứng, cau có tắt di động.
Nhìn Mạc Tiêu Tiêu phát lại dấu ba chấm, Liễu Khinh Huyền nhẹ nâng khóe môi nở nụ cười. Bạn gái của nàng thật đáng yêu gì đâu.
Xuất phát từ tiểu tâm tư nào đó muốn đùa cợt với Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền không có tiếp tục trả lời tin nhắn mà buông di động xuống, tiếp tục lật xem hàng mớ thư tịch bày biện đầy trên bàn.
Mạc Tiêu Tiêu hờn dỗi trong chốc lát, lại nhịn không được mà lấy di động ra xem.
Hiển nhiên không trả lời tin tức. Một chuỗi dấu ba chấm không lẽ không thể hiện rõ ý đồ của cô sao? Đầu ngón tay Mạc Tiêu Tiêu nhẹ cử động, dừng lại trên khung chat đang muốn phát một cái tin cho Liễu Khinh Huyền. Gõ chữ rồi lại xóa bỏ, lại gõ lại xóa cứ thế lặp lại cả chục lần.
Quyết định rồi, nếu Liễu Khinh Huyền không chủ động phát lại tin nhắn, đời này cô cũng không cần wechat lại với Liễu Khinh Huyền!
Mạc Tiêu Tiêu âm thầm hạ quyết tâm, thu hồi di động, đem lực chú ý đặt lên bài giảng. Lúc nghiêm túc mà nghe giảng thì thời gian trôi qua vẫn là nhanh lắm. Chẳng mấy chốc hai tiết học buổi chiều đã kết thúc.
Nghe thấy tiếng chuông tan học, Mạc Tiêu Tiêu không như bình thường hay vội vã rời đi, mà ghé người lên bàn học, mắt nhìn điện thoại.
Khung trò chuyện cùng Liễu Khinh Huyền vẫn dừng ở dấu ba chấm cuối cùng. Liền bao nhiêu phút đó mà Liễu Khinh Huyền cũng không trả lời lại câu nào, Mạc Tiêu Tiêu lòng càng bực bội, trực tiếp dẹp luôn ý niệm đi đến thư viện, cau có rời khỏi phòng học một mình đến canteen.
Mạc Tiêu Tiêu tùy ý chọn đại một phần cơm rang, vì thật ra đi một mình cũng không có tâm tình ở canteen dùng cơm nên đóng gói mang về phòng.
Cô đem hộp cơm đặt lên bàn sách, không vội mở ra mà lại lấy di động nhìn xem. Rõ ràng là biết nếu có tin nhắn đến thì điện thoại sẽ lập tức reo chuông báo nhắc nhở, nhưng mà vẫn không nhịn được mà ấn mở wechat.
Không ngoài dự đoán, chẳng có một cái tin nhắn của Liễu Khinh Huyền.
Chẳng lẽ...một cái dấu ba chấm không đủ rõ ràng sao?
Có nên phát thêm một cái trạng thái bên cạnh nói cho Liễu Khinh Huyền biết rằng cô đang giận?
Thôi dẹp đi. Rõ ràng đã quyết tâm nếu Liễu Khinh Huyền không phát tin nhắn cho mình, thì mình cũng sẽ không chủ động đụng đến người ấy. Làm sao có thể mới có chút xíu lại tự đi vả mặt mình được!
Mạc Tiêu Tiêu thở dài, bỏ di động xuống, đem hộp cơm mở ra. Ngày xưa mê đắm mê đuối cơm chiên Dương Châu, bây giờ nhai rào rạo như