Kiều Vi Nhã cố mở mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ quá, nóng quá! ? .
Nóng quá! Hiện tại đang là mùa đông, cô đang trên đười đi siêu thị, bị một
chiếc Volvo S40 màu đỏ đụng vào , sau đó chuyện gì sảy ra cô cũng không biết.
Sở dĩ nhớ rõ chiếc xe kia, là vì cô rất thích Volvo . .
Cô dùng sức mở to mắt, không khỏi quá sợ hãi, làm sao có thể, nâng tay xoa xoa đôi mắt, tay cử động, trên người cũng không có cảm giác gì khác lạ.
Quả thực là không thể tưởng tượng được , cô hiện tại đang ở trong căn nhà
của mình trước đây, đó chính là căn phòng cô ở, nhưng mà, thời điểm ly
hôn , chồng cô cho cô hai lựa chọn, hoặc là muốn phòng ở, hoặc là muốn
con, chỉ có thể lựa chọn một thứ, cô chính là một bé gái mồ côi không
nơi nương tựa, mà hắn, là một quân nhân, lại là theo con đường hắc đạo
đi lên, bọn họ từ quen biết đến kết hôn, thời gian tám năm, cô so với
bất luận kẻ nào đều rõ ràng con người của hắn.
Đối mặt với chỉ
trích của cha mẹ chồng, tiểu cô khuyên bảo, còn có của hắn uy hiếp, cô
đành phải lựa chọn mang theo đứa nhỏ rời đi, bởi vì tu tưởng trọng nam
kinh nữ đã ăn nhập vào cốt tuỷ của cha mẹ chồng.
"Cô làm sao lại để bị cảm nắng ?" Thanh âm từ cửa truyền tới, là hắn! .
Kiều Vi Nhã nhanh chóng ngồi dậy, hồ nghi hỏi: "Anh! Anh. . . . . . Làm sao có thể ở chỗ này?" .
Người nói chuyện, là chồng trước của nàng, cư nhiên mặc áo do cô mua. .
Kiều Vi Nhã nhìn quanh bốn phía, đúng vậy, đây nguyên lai là phòng ở của
nàng, trong gian phòng mỗi một góc đều là cô tỉ mỉ bài trí .
"Tý
nữa cô đi đón con, tôi tối hôm nay phải trực ca đêm." Nói xong, hắn cầm
lấy cảnh phục ở mặt sau cửa phòng, xoay người đi luôn.
Đi đón con? Kiều Vi Nhã đầu óc còn đang trong quá trình tiếp nhận thông tin, cô cần nhớ lại mọi chuyện đã sảy ra trước kia. .
Nhìn chiếc máy tính để bên giường, làm sao có thể là chiếc máy tính cũ của
nàng, cô nhìn chiếc máy tính bên cạnh vốn đã sớm bị cô xem là phế phẩm
để bán đi, máy tính mua gần vạn tệ, nhưng bán đi cũng chỉ được hơn hai
trăm tệ.
Đẩy cửa đi ra ngoài, Lâm đại thúc hàng xóm nhìn thấy cô
cười nói: "Tiểu vi, cháu làm sao lại bị cảm nắng, nếu quá mệt mỏi, liền
nghỉ ngơi một chút, không cần làm nữ cường nhân làm việc mà coi nhẹ thân thể, sức khoẻ tốt chính là tiền vốn mà." .
Kiều Vi Nhã dùng sức cắn vào một bên cánh tay mình, rất đau, không phải mơ…
Lâm đại thúc qua mùa đông sẽ qua đời, cô còn đi dự tang lễ, tặng vòng hoa,
Lâm thẩm khóc chết đi sống lại, bởi vì con cái cũng không hiếu thuận,
mỗi người chỉ nhớ tới bốn gian phòng này của bà, nhưng không ai nguyện ý phụng dưỡng bà, lâm thẩm không có tiền hưu, công việc duy nhất là làm
chủ nhà.
Kiều Vi Nhã đôi mắt hơi đỏ, gật gật đầu, yết hầu nghẹn ngào cũng không thể nói ra lời. .
"Ta vừa rồi nhìn thấy Khánh vừa đi ra cơ quan ,hai người có hoà hảo không? Có đứa nhỏ ngoan như vậy, đừng náo loạn."
Kiều Vi Nhã gật gật đầu, cười gượng ép, "Lâm đại thúc, cháu đã biết, về sau sẽ không như vậy ." .
Đến bây giờ, Kiều Vi Nhã rốt cục hiểu được , cuộc đời của nàng, giống như chiếc máy tính, khởi động lại . .
"Lâm thúc, hôm nay là ngày nào?" .
"Hôm nay là ba mươi tháng sau, ngày mai là sinh nhật năm tuổi của Đồng Đồng
nhà các ngươi,buổi sáng ta thoáng nghe thấy Đồng Đồng ríu ra ríu rít nói cháu sớm đến đón nó, đi đến cái gì Hảo Lợi lấy bánh ngọt." Lâm đại thúc nâng tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, "Đi nhanh đi, sắp đến giờ rồi,
tiểu nha đầu kia lại giận dỗi với cháu cho xem."
Sinh nhật năm
tuổi, mùng một tháng bảy, nói như vậy, còn ba tháng nữa, bọn họ sẽ ly
hôn , tính tính thời gian, người đàn bà kia hẳn đã mang thai rồi , ông
trời thật không có mắt, làm cho cô trọng sinh ở thời điểm gian nan,
thống khổ nhất trong cuộc đời. .
Nhưng lúc này cô tuyệt đối không yêu đuối giống như lần trước, lại càng không lựa chọn tự sát. .
Kiều Vi Nhã cùng Lâm đại thúc nói tạm biệt, ngồi lên xe đạp, ra khỏi khu nhà, đi nhà trẻ đón con. .
Cô cơ hồ đã quên bộ dáng con gái mình khi năm tuổi trông như thế nào, một
năm kia, là một năm gặp nhiều tai nạn nhất trong cuộc đời nàng, người
chồng không ngừng trăng hoa bên ngoài, rốt cục cùng cô ly hôn lấy một
phú bà mở khách sạn ở thành phố B, trong nhà những thứ đáng giá đều bị
cha mẹ chồng mang đi từ trước , tài khoản ngân hàng bị cháu họ hắn lấy
đi, nói là đền bù thua lỗ cổ phiếu mà chồng cô gây ra , sinh ý bị bạn bè kiêm bạn học của cô cướp mất, không nhà ở, sau khi bị người ta hãm hại
bị bỏ tù mười lăm ngày, sau khi trở về, cô liền lựa chọn tự sát, kết
quả, muốn chết không thành, còn mất trắng hơn ngàn tệ tiền thuốc men.
Một năm kia, mỗi một ngày cô trải qua, tựa hồ đều là màu đen u ám. .
Cổng nhà trẻ vừa mở ra, cô liền nhìn thấy cô Dương dẫn một đội trẻ con ra ngoài trong đó có con gái cô, đã vẫy tay chào cô.
Cô cũng cười vẫy vẫy tay, con gái nói tạm biệt với cô giáo, chạy đến trước mặt nàng, cô cười cùng cô giáo Dương nói vào câu chào hỏi, đem con gái
dẫn đi.
"Mẹ, tý nữa chúng ta đi mua quần áo mới đi?" .
"Được, Đồng Đồng, chúng ta trước đi lấy bánh ngọt, sau đó đi Phái Khắc Lan Đế mua quần áo được không?" .
Cổ Đồng Đồng thích nhất mặc quần áo ở Phái Khắc Lan Đế ,chủng loại mới ở
đây rất nhiều, cô rất thương con gái, chỉ cần có kiểu mới ra, cô nhất
định mang theo con gái đến mua.
Hai mẹ con đi mua bánh ngọt, sau đó đến phái khắc lan đế mua một cái váy. .
Về nhà, cô lại dẫn con gái đi chợ.
Nhà bọn họ ở tại khu trung tâm thành phố B, chợ là công trình của nhân dân, vừa to vừa sạch sẽ, cũng thường xuyên có người ngoại quốc đến thăm
quan.
Mùa hè thời tiết nóng, cô lười nấu cơm, mua mỳ sợi, đậu nha, dưa chuột, thịt hãm, tương đậu nành, về làm mì thịt tương để ăn.
Về nhà xong, trước mở điều hòa, để con gái ở trong phòng xem ti vi, cô vào phòng bếp làm mì thịt tương. .
Chỉ hai người ăn lên cũng dễ nấu, tay nghề nấu cơm của Kiều Vi Nhã, tuyệt
đối là nhất lưu, cũng vì nguyên nhân này thỉnh thoảng đồng nghiệp hắn sẽ đến một chuyến, sau khi cơm no rượu say, lưu lại đầy đất một đống hỗn
độn, vừa lòng vác cái cái bụng no căng bỏ của chạy lấy người. .
Cô tuy rằng mệt, cũng không oán giận, bởi vì đồng nghiệp hắn luôn
nó:”Ngươi là cái người mệnh thực tốt nha, vợ thì xinh đẹp, biết kiếm
tiền, nấu cơm lại hết chỗ chê,cuộc đời đã thật hoàn mĩ rồi” . .
Khi đó, cô luôn đối hắn mỉm cười yếu ớt, nụ cười ấy tràn ngập hạnh phúc, hắn cũng sẽ đối với cô cười, rất đắc ý.
"Mẹ, điện thoại. . . . . ." Đồng Đồng mặc váy mới cô mua, tung tang chạy đến, cầm điện thoại đưa cho nàng.
Xem số điện thoại, là cửa hàng gọi đến . .
Nghe điện thoại, thì ra là nhân viên Tiểu Vương gọi tới , "Vi tỷ, vừa rồi
đại ca đến , bảo chúng ta ngày mai làm cho bạn hắn ba bộ rèm cửa sổ."
"Ừ, làm sao vậy?" Hắn thường xuyên giới thiệu bạn bè đến cửa hàng nhà mình
làm
rèm cửa, vỏ chăn linh tinh gì đó, cô trên cơ bản đều chỉ lấy tiền
vật liệu thêm chút tiền công, như vậy tựa hồ so với bên ngoài rẻ hơn rất nhiều, cho nên, danh tiếng của cô ở đám bạn bè hắn tốt lắm.
Tiểu vương đè thấp thanh âm nói: "Vi tỷ, bạn đại ca là nữ đó , hơn nữa, ta ngửi thấy cô ta có mùi hồ ly."
Tiểu vương đã làm cho cô sáu bảy năm, ba người làm công, thời gian cô ấy làm là dài nhất, tiền lương cũng cao nhất, mặt mũi cũng vô cùng sáng sủa,
nhưng ghét Cổ Khánh Nhất.
Năm trước, cô đi nhập hàng ở thiệu
hưng, đi tới đi lui cũng mất hơn mười ngày, Cổ Khánh Nhất một cuộc điện
thoại cũng không gọi cho nàng, Tiểu Vương lại mỗi ngày điện thoại thúc
giục cô trở về.
Sau khi cô về, phát hiện Tiểu Vương đáng nhẽ đang ở nhà đợi cô đã chuyển ra ngoài ở rồi. .
Tiểu vương trước vẫn ở trong nhà cùng vợ chồng bọn họ, thời điểm bọn họ
nhiều việc, Tiểu Vương phụ trách đón con hộ bọn họ, làm cơm, trong lòng
cô sớm đem Tiểu Vương coi như em gái ruột. .
Hỏi rất nhiều lần,
tiểu vương rốt cục nói, sau khi cô đi, có hai phụ nữ vào ở nhà bọn họ,
buổi tối ngủ cùng Cổ Khánh Nhất trên một cái giường, tiểu vương cùng các cô cãi nhau, lúc giận giữ, chính mình tìm phòng chuyển đi. .
Lúc ấy cô cũng khó thở, không thể tưởng được hắn nhiều lần trăng hoa bên
ngoài, lần này lại còn đem hai người về nhà, hắn không sợ đánh mất chức
vụ đang có sao? Thật không biết liêm sỉ !
Trách không được hắn
làm cho đứa nhỏ thượng chỉnh thác, người này, thật sự không biết xấu hổ
là gì , Kiều Vi Nhã tức giận đến cả người run run, mặt mũi trắng bệch.
Đều nhớ không rõ là người thứ bao nhiêu , người thứ nhất, là một phụ nữ phố E, năm đó, thành phố B có một khu phố, buổi tối đàn bà con gái ra đứng
đường vẫy khách ,người đàn bà kia, làm ở con đường đó, hai người đã ngủ
cùng nhau, khi đó cô đang mang thai, hắn chịu không được, ra ngoài tìm
gái. .
Nữ nhân kia, rất kiêu ngạo, nửa đêm vào nhà nàng. .
Khi đó, bọn họ ở cùng một chỗ với cha mẹ chồng .
Cái kia nữ nhân đưa hắn còn đang say rượu về nhà, ở trong phòng khách cùng cô đàm phán, hắn lại về phòng ngủ ngủ vù vù.
Cô cơ hồ không biết nói thế nào, người đàn bà kia lại lôi kéo cô nói thật
lâu, khí thế hung hăng, phòng khách cùng phòng cha mẹ hắn chỉ cách nhau
một cái cửa, cô không tin bọn họ không nghe thấy, hơn nữa, cô rõ ràng
nghe được thanh âm mẹ chồng xuống giường, chắc là bị bố chồng ngăn lại.
Cô tức giận khóc chạy đi ra ngoài, như thế mới làm bọn họ sợ hãi, khi đó, khi đó cô đã mang thai được bảy tháng.
Cổ Khánh Nhất chạy nhanh đuổi theo, dỗ cô trở về, cũng thề thốt rằng về sau cùng ả đàn bà kia chặt đứt quan hệ.
Sau đó có đoạn thời gian, người đàn bà kiêu ngạo kia, luôn đêm hôm khuya
khoắt gửi tin nhắn cho hắn, lời nói ái muội, đều là những lời cả đời này có lẽ cô đều không nói ra được .
Tiếp đó, lại thêm một phụ nữ D
châu, một cái đánh thụ lâu tiểu thư danh nghĩa xô-fa tiểu thư, khi đó, con gái họ mới hai tuổi, hắn muốn ly hônở nhà hàng Tứ Xuyên cùng cô đàm phán còn ôm ôm ấp ấp với nữ nhân kia, tuy bị cha mẹ chồng ra mặt can
thiệp làm bọn họ không có cách thành đôi, nhưng mà nữ nhân kia vẫn
thường xuyên suất hiện trong cuộc sống của hắn. Thậm chí khi gặp mặt
đồng nghiệp, hắn đều công khai mang theo nàng, quần áo trên người ả đều
của hắn mua cho.
Người đàn bà thứ ba, nghe nói là hậu nhân của
mãn thanh tương hồng kì, trong nhà còn có một chút quyền thế,còn tưởng
hắn khẩu vị giờ thêm kén chọn , nhưng sau đó, nữ nhân kia tìm tới cửa,
cô mới biết được, thì ra ả là một con nghiện , sau khi bọn hắn bắt cô ta về, ả liền thích hắn, cùng hắn kết bái huynh muội, hai người công nhiên ở trước mặt mọi người xưng anh xưng em , làm Tiểu Vương tức giận bỏ đi
chính là nữ nhân đó.
Tiểu Vương không nguôi được cục tức nàng, thường mắng nàng, tại sao còn không ly hôn. .
Ly hôn làm sao nói đơn giản như vậy . .
Tình yêu, là chuyện của hai người, hôn nhân, là chuyện của hai nhà, có nhiều mối liên hệ rối rắm .
Việc buôn bán, cô thực khôn khéo, nhưng chỉ cần đụng vào chuyện tình cảm, cô còn không bằng một con ngốc, đó chính là lời Tiểu Vương đánh giá nàng.
Cô cười khổ, nhớ tới thời điểm mới quen, Cổ Khánh Nhất điên cuồng theo
đuổi nàng, hai năm sau, hắn đứng dưới mưa to cầu hôn nàng, nói sẽ đối
tốt với cô cả đời, sẽ đem cô nuôi béo trắng mập mạp . .
Cô vẫn
thực gầy, bởi vì gầy, đôi mắt nhìn càng thêm lớn, khuân mặt nhỏ bằng bàn tay nhưng thêm vào đôi mắt lớn, thực không thích hợp.
Hôn nhân
của bố mẹ cô là do trưởng bối sắp đặt, cho nên, tuổi thơ của cô tràn
ngập những cuộc cãi vã khắc khẩu của hai người, thẳng đến một ngày, bọn
họ cùng nhảy lầu tự sát, lưu lại cô đang học năm nhất đại học, một mình
đối mặt với cuộc sống gian nan. .
Cô không nghĩ muốn ly hôn, là
vì cảm thấy mình vẫn còn yêu hắn, nhất là khi nhìn hắn say rượu hắn ôm
cô sám hối, hắn nói khi ở cạnh những người đàn bà khác, trong đầu hắn
toàn nghĩ về nàng. .
Côkhông nghĩ muốn ly hôn, là vì không muốn
cho con cô thành đứa trẻ không có cha, những đứa trẻ như thế thường
thường vì không có được tình cảm gia đình, trở thành đề khi lớn lên. .
Sau nhà bọn họ có một đứa bé, sau khi bố mẹ ly hôn, đều lập gia đình, cũng
không ai muốn nuôi hắn, thời điểm hắn mười ba tuổi đã ở chung với một cô gái, hiện tại, hắn mới mười bảy tuổi, nhưng ngay cả bằng trung học đều
không có, không tìm được việc, phải dựa vào thu phí bảo kê của dân ngoại lai mà sống, cuộc đời hắn, coi như đã bị huỷ. .
Cô xem qua rất
nhiều sách, đều nói nam nhân gần ba mươi tính tình không ổn định, qua
vài năm, tự nhiên sẽ thành thục, sẽ hồi tâm , cho nên cô sẽ chờ.
Sau khi trọng sinh, cô biết cô có thể chờ nhưng hắn không thể đợi. .
Quả nhiên, Tiểu Vương nói cho cô tên của ả kia, là vợ sau này của hắn Tiêu San. .
Nhưng lúc này quyền chủ động trong tay nàng, bi kịch sẽ không diễn ra.