- Ngươi thật sự mong ba mẹ trở về? – Bà Hạ vẻ mặt ôn nhu nhìn con. Bảo Mặc cười cười gật đầu:
- Trương mẹ nấu ăn làm sao có thể ngon như mẹ nấu.
- Vậy ngươi ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng đâu có thấy trở về - bà Hạ trắng mắt liếc con một cái, giọng nói ôn nhu mang theo vài phần hờn
dỗi không thuộc tuổi của bà. Bảo cha khụ một tiếng, uống một ngụm rượu,
vẻ mặt thỏa mãn:
- Con nó có thể trở về, chúng ta nên thấy đủ, được rồi, thành phố B bên kia thế nào?
- Mọi việc hết thảy đều thuận lợi, chúng ta nắm giữ kĩ thuật M76, trình
độ trên quốc tế đều là dẫn đầu, trong nước lại có một thương hiệu riêng, con lại đem nhà xưởng đặt tại thành phố B vùng mới được giải phong, bọn họ cầu còn không được.
- Ân, hôm nay thúc của ngươi có gọi diện cho cha. Hắn nói ngươi có M76, là công nghiệp truyền thống lớn nhất
giáo lý Phúc Âm, có thể gia tốc, cải tạo lĩnh vực truyền thống công
nghiệp, đề cao chất lượng, tiêu hao ít, tăng lợi nhuận, giảm bớt ô
nhiễm, vì xí nghiệp đem đến hiệu quả rõ rệt về kinh tế và xã hội, có thể dẫn dắt nền công nghiệp nước ta bước vào hàng ngũ tiên tiến trên thế
giới. Hơn 10 phút lận, cha chỉ nghe hắn khen con. – Bảo cha cũng là có
chút kích động, lại mượn cơ hội đó uống một ngụm rượu. Bà Hạ tuy rằng
cũng thực cao hứng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện rõ rệt như
chồng của mình. Bà cẫn thận nhìn sắc mặt con, lại nói:
- Mặc,
thúc thúc con nói mấy năm nay con vẫn làm kỹ thuật công tác, quản lý
trên mặt có nhiều khiếm khuyết, trong quốc nội làm xí nghiệp, không phải chỉ có kĩ thuật ưu thế là có thể kiêu ngạo lên mặt. Con có còn nhớ em
chồng dì Tang Mẫn của con không? Con bé cũng từ nước ngoài trở về, từng
học ở MBA đó, có lẽ, có thể giúp được cho con. Nếu con muốn, mẹ sẽ giới
thiệu cho." .
Bảo Mặc lắc đầu cười nói: "Mẹ, con ở nước Mĩ có thể làm tốt, trở về như thế nào lại không làm được , con không quá thích
những du học sinh từ Anh trở về, bọn họ có vẻ kiêu ngạo, không thích
ứng được văn hóa ở xí nghiệp của chúng ta. Mẹ. . . . . . Mục đích thật
của mẹ không phải là muốn giới thiệu bạn gái cho con đi? Vậy đừng lo
lắng , đời này, trừ bỏ Kiều Vi Nhã, con sẽ không cưới nữ nhân nào khác , giống như ba đối với mẹ quyết không chịu từ bỏ vậy. . . . . ."
Bảo Mặc đưa cho bà Hạ một chén canh, nói tiếp: "Ba, mẹ, kỳ thật con cảm
thấy con thực may mắn, hai người không có cùng cha mẹ nhà khác giống
nhau, âm thầm làm cái gì âm mưu quỷ kế, càng không có cầm tiền đi mời
người ta rời xa con. Tuy rằng Vi Vi đã kết hôn một lần, nhưng là con
không ngại, là con phụ cô ấy. Trước nay cô ấy đã chịu khổ, về sau, con
sẽ đối cô ấy tốt gấp bội. Mặc kệ chuyện trước kia là lỗi của ai, đều sẽ từ con trả lại , nếu cô ấy không chịu gả cho con, như vậy con tình
nguyện cả đời cô độc. Hơn nữa, con có tin tưởng, lần này nhất định sẽ
không dễ dàng buông tay. Con đã muốn bỏ qua một lần, không thể mắc thêm
lỗi lầm nữa. Con muốn theo đuổi Vi Vi, ba mẹ nhất định phải giống đối
con đối nàng thật tốt, nếu không, con cũng không chấp nhận."
Vợ
chồng ông bà Hạ nhìn nhau cười cười, thế nhưng nụ cười kia rốt cuộc ẩn
chứa bao nhiêu điều, không một ai có thể trả lời được.
Bảo cha
nghiêm mặt nói: "Mặc. Trước khi con bé ly hôn, con tuyệt đối không thể
tham gia vào hôn nhân của gia đình người khác, chúng ta cũng không phải
là gia đình bình thường."
Bảo Mặc gật đầu cười nói: "Ba mẹ, hai
người yên tâm, con sẽ không làm cái loại chuyện ngu xuẩn như vậy. Con sẽ chờ cô ấy ly hôn rồi mới lại theo đuổi, chứ gia đình chúng ta là gia
đình cao quý, tuyệt đối sẽ không làm ra mấy loại chuyện xấu xa như vậy,
mẹ, mẹ nói có phải không?" .
Ánh mắt Bảo Mặc, tựa như một thanh
bảo kiếm, đánh thẳng đến trong lòng bà Hạ. Bà Hạ trong lòng nhất thời
lộp bộp 1 tiếng, nhưng trên mặt lại hiện thần sắc giấu diếm cười nói:
"Đó là đương nhiên , con ta làm việc, luôn luôn tự có chừng mực." .
Ăn cơm xong, người một nhà dời đi phòng ăn, đến phòng khách uống nước ăn hoa quả.
Bảo mẹ bưng lên hoa quả tươi ngon nhất rồi im lặng rời đi. .
Bảo cha làm bộ như lơ đãng hỏi: "Mặc, nếu Kiều Vi Nhã nhất định không chịu gả, con thật sự không tính kết hôn sao?"
Bảo Mặc thập phần khẳng định gật gật đầu, "Ba, lúc trước ban đầu là con tự mình lựa chọn, cho tới tận bây giờ con đều chưa từng hối hận qua. Mấy
năm nay, con cuối cùng tính làm ra một chút thành tích, cho nên, con
cảm thấy ba mẹ đưa con đi đến nhà thúc thúc là chính xác. Nhưng là, hiện tại con hối hận. Nếu con ở trong nước tốt nghiệp Đại học ra, rồi mang
theo Vi Vi cùng nhau đi, cô ấy làm sao có thể gặp được nam nhân cặn bã
kia. Cô ấy hiện tại căn bản không để ý tới con, thậm chí ngay cả cửa
hàng đều không đi , khẳng định là muốn trốn con. Con nghe Trình Thiệu
nói, cô ấy bây giờ đã rời thành phố B đi rồi cụ thể là đi nới nào thì
không ai biết được. Ba, ba cùng mẹ năm đó cũng là thanh mai trúc mã, ba
so với mẹ còn lớn hơn 15 tuổi, lại có thể theo đuổi được mẹ nhất định là trả giá không ít. Không bằng ba truyền thụ cho con một chút kinh
nghiệm, giúp con nhanh chóng theo đuổi được Vi Vi, hai người cũng sớm
hơn một chút có cháu trai, bằng không, về sau nhưng đừng lải nhải không
có cháu trai ôm."
Bảo cha cười nói: "Trước kia ba nghĩ con chỉ
cần giang sơn không cần mỹ nhân, xem ra là ba sai lầm rồi. Chúng ta
trước đây cũng với tình huống hiện tị của con không giống, ba cũng không có cái gì tốt để mà truyền thụ. Mặc, con chỉ cần nhớ kỹ, mọi việc đều
phải cân nhắc thật kĩ trước rồi mới làm."
"Ba, lịch sử thực sự có người chỉ yêu giang sơn mà không cần mỹ nhân sao? Không cần mỹ nhân ,
đó là vì năng lực của hắn không đủ, con cũng không thích loại quan điểm
này."
Bà Hạ cười nói: "Mặc, mẹ đến bây giờ vẫn không hiểu được, con vì
sao tự nhiên lại trở về?"
"Kỳ thật con có thể về nước, là vì Đài tiên sinh nói một câu, Đài tiên sinh là một người mà con rất tôn kính ở xí nghiệp. Tiên sinh nói lá rụng về
cội, là nhân chi lẽ thường (điều thường tình của con người). Ở nước
ngoài kiếm nhiều tiền như vậy, cũng chỉ như lục bình trôi dạt, con không muốn làm lục bình cho nên con trở về."
Bà Hạ hơi nhíu nhíu mi nói: "Đài tiên sinh, sao mẹ chưa nghe con nói qua bao giờ?" .
"Đài thị xí nghiệp cũng không giao thiệp làm ăn ở trong nước, mẹ không biết
cũng là bình thường. Đài thị xí nghiệp là một xí nghiệp người Hoa ở nước Mĩ. Là xí nghiệp đứng đầu, bọn họ giao thiệp với ngân hàng, khách sạn,
điền sản với nhiều loại ngành sản xuất. Con rất bội phục đệ đệ của Đài
tiên sinh Đài Louis. Hắn tuy rằng là con nuôi, nhưng nắng lực của hắn mà nói, so với ba đứa con của Đài gia chỉ có hơn chớ không kém. Hắn sáng
tạo sở sự vụ kế toán viên cao cấp của Đài thị. Tuy rắng không bằng 4 tổ
chức kế toán học bậc thầy trên thế giới nhưng cũng là muốn giỏi nhất
trong nhà rồi ." .
"Đài họ thế nhưng lại là 1 dòng họ hiếm thấy, bọn họ là người ở nơi nào?" .
Bảo Mặc lắc đầu, "Không biết, bọn họ trước giải phóng đã đi ra nước ngoài , rất ít cùng người trong nước tiếp xúc, Con cũng chỉ đánh cùng Đài tiên
sinh 2 lượt golf mà thôi. Thế nhưng, con cùng Đài thị kế toán viên cao
cấp ở sở sự vụ là có sinh ý nên cũng quen biết." .
Bảo Mặc đứng
lên, đối hai vợ chồng nói: "Ba mẹ, con đi về trước , ngày mai còn muốn
mời người ta ăn cơm, tối hôm nay sẽ không ở nhà ."
"MẶc, ở nhà một đêm, ngày mai buổi sáng lại trở về không được sao?" .
Bảo Mặc cười nói: "Không được, chỉ phải lái xe 2 canh giờ, thời gian cũng sắp đến." .
Bảo Mặc đi ra gia cửa, bà Hạ vẫn tiễn con đến tận cổng lớn, mới lưu luyến không rời nói lời từ biệt, quay lại trong nhà.
Bảo Mặc từ nội thành đi ra sau, đem xe dừng ở đường cao tốc cửa ngoại, cúi đầu ghé vào tay lái, rơi lệ đầy mặt.
Mấy năm nay, hắn chỉ đã khóc hai lần, một lần là biết được Kiều Vi Nhã chia tay không lưu luyến, còn có, chính là lúc này đây.
Trong lòng của hắn, cha mẹ đại biểu là điều tốt đẹp hoàn mỹ nhất. Trên đường
hắn trở về còn nghĩ , nếu mẹ nói ra chân tướng, đối với Kiều Vi Nhã nói
ra lời xin lỗi, như vậy, cho dù bắt hắn phải quỳ trước mặt Vi Nhã ba
ngày ba đêm hắn cũng không thấy sao cả. Đáng tiếc, hắn thất vọng rồi.
Từ nhà Trình Thiệu đi ra, hắn liền thông qua quan hệ đi tìm Mã xưởng
trưởng, cũng gặp được Chu Dịch. Sau khi hắn cam đoan mãi, chân tướng sự
thật mới từ dưới mặt nướcc hiện lên hắn. Lúc ấy hắn thật hi vọng mình là một kẻ điếc, có như vậy hắn cái gì cũng không phải nghe, cái gì cũng
đều nghe không được. Hóa ra trước đó quả thật là mẹ hắn đã âm thầm động
tay chân
Hắn vẫn luôn suy nghĩ tới một ngàn một vạn cái khả năng, chính là chưa bao giờ nghĩ đến loại khả năng như vậy.
Mẹ của hắn người vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên, cao quý tao nhã mà xinh đẹp làm sao có thể làm ra chuyện tình ti bỉ như vậy, hắn không thể chấp nhận chuyện thật này.
Cho nên, khi Kiều Vi Nhã ở trước mặt hắn, có thể thản nhiên giống như trong trí nhớ, hắn cảm thấy áy náy, là hắn xin lỗi cô.
Hắn bây giờ đã mất đi dũng khí, hắn không dám nghĩ đến, chính mình nên đối mặt Kiều Vi Nhã như thế nào. .
Đoạn tình trước kia là hắn chính mình tự tay buông bỏ, bấy giờ hắn còn có tư cách gì mà theo đuổi Kiều Nhã Vi, tìm lại đoạn tình cũ đó chứ
Hắn còn có cái gì tư cách đứng trước mặt Kiều Vi Nhã nói tôi yêu em. .
Lúc ấy, hắn thật sự nghĩ buông tay đi, buông tay cho mối tình hắn từng sở
hữu, buông tha cho sự cố chấp của chính mình mà quay về nước Mỹ
Nhưng hắn làm không được, hắn xác định tình yêu kia là không có khả năng thay đổi cùng thay thế, hắn nhất định phải ở lại, hắn muốn một lần nữa theo
đuổi Kiều Vi Nhã, hắn muốn bồi thường cho cô, hắn muốn cô từ sau này
không bao giờ phải chịu bất hạnh nữa .
Thật lâu sau, Bảo Mặc ngừng khóc, lấy ra khăn tay, lau đi nước mắt. .
Chiếc khăn tay này là trước đây hắn đoạt được của Vi Nhã , sau đó không chịu trả lại.
Khăn tay mang mùi hương thản nhiên, là một loại hương vị của cỏ xanh. .
Hắn biết, Kiều Vi Nhã từng đi theo mẹ học thêu, tuy rằng không thể so sánh
được với các tiểu thư khuê các thời cổ đại, nhưng ở thời đại này, cũng
là vô cùng hiếm có.
Cầm khăn tay, hắn giống như nhìn thấy được
ảnh mắt bất lực của Vi Nhã khi đó, khi cô bị mẹ của hắn cưỡng ép. Cho
nên, cô đối chính hắn đã. . . . . . Không còn có yêu.
Thu thập lại cảm xúc, hắn khởi động xe đi đến cao ốc. .
Đi được 1 đoạn, hắn liền đem xe ngừng đến một bên gọi điện cho Trình Thiệu , "Là ta, bà xã ngươi hôm nay ở nhà sao?"
"Ngươi tìm lão bà nhà ta làm gì hả? Hay là ngươi dám mơ ước nàng ?" .
"Tối hôm nay, ta đến nhà ngươi ở, cơm chiều muốn ăn ở nhà các ngươi." .
Trình Thiệu nghe ra tiếng mỏi mệt của Bảo Mặc qua điện thoại, ừ một tiếng,
chạy nhanh gọi điện cho vợ của mình, bảo nàng tan tầm đi siêu thị mua
nhiều một ít rau dưa hải sản.