Ngày thứ ba, bọn họ chuyển đến ở một tòa tứ hợp viện cạnh hồ nước, chỉ cần
mở cửa viện là có thể nhìn thấy mặt hồ. Bện bờ hồ còn trồng những cây
liễu cổ kính, lá liễu vừa dài vừa mảnh rủ xuống mặt nước, còn có một cây cầu nhỏ bắc qua hồ.
Kiều Vi Nhã vừa nhìn liền ngay lập tức thích nơi này, chỉ tiếc tiền của cô còn muốn giữ lại để tu sửa tiểu lâu cũ
nát kia, Trong lòng của cô có một bí mật, một người mà cô không bao giờ
nói cho mọi người biết, chính là ông ngoại của cô. Kia là do cô hứa hẹn
với mẹ của mình sẽ không nói ra mặc dù cô cũng không hiểu rõ lắm, chỉ có điều một khi cô đã hứa thì cô nhất định làm được.
Elaine cùng
Kiều Vi Nhã đứng ở trên cầu một lúc, Elaine cười nói: "Tiểu vi, em xem, ở nội thành này có một cửa hiệu lâu đời là tiệm thịt nướng , hay là giữa
trưa hôm nay, chúng ta không làm cơm , đi tiệm thịt nướng."
Kiều
Vi Nhã cười nói: "Chị, sáng nay không phải chị bảo anh Albert giữa trưa
về nhà ăn cơm , là do chị đích thân xuống bếp nấu sao?"
"A, chị đều đã quên, đi thôi, chúng ta trở về." Hai người đều xuống cầu đi về nhà.
Trong nhà có hai người bảo mẫu, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách vệ sinh, là do Elaine tự mình chọn lựa .
Đông Đông đang cùng Đồng Đồng ở trong phòng của hắn chơi đồ chơi, Đồng Đồng
cũng đã không còn bài xích ca ca, bởi vì Kiều Vi Nhã từng nói với con
gái của mình như vầy: "Chia sẻ cũng là một loại khoái hoạt." Tuy rằng
nàng từ nhỏ đã đến nhà trẻ, nhưng là so sánh với Đông Đông, vẫn giống
như gặp phải sư phụ.
Đồng Đồng có vẻ là một nữ hài tử sang
sảng , yêu ghét rõ ràng, sở hữu hỉ nộ ái ố, nàng đều biểu hiện ở trên
mặt. Cổ khánh nhất đối Đồng Đồng cũng là thật yêu thương, cho nên hai
người chưa bao giờ ở trước mặt Đồng Đồng cãi nhau, Kiều Vi Nhã cũng lười cùng hắn cãi nhau.
Dù là như thế, Đồng Đồng càng ngày càng lớn
lên, hiểu biết hơn, cho nên nàng vẫn là nghe người khác nói vài ba câu
mà tìm hiểu được một số chuyện.
Thời điểm Đồng Đồng 3 tuổi, Cổ
Khánh Nhất mang nàng đi chơi, cha và con gái hai người ở công viên dạo
qua một vòng thì gặp một nữ nhân, cái nữ nhân kia bắt Đồng Đồng kêu nàng là mẹ, Đồng Đồng khinh miệt nói, một bà lão già không biết xấu hổ, muốn làm mẹ kế ta sao, nằm mơ!
Cổ Khánh Nhất lúc đó thực khiếp sợ cho nên từ đó về sau hắn không bao giờ mang con gái ra ngoài đi gặp nữ nhân nữa. Nhưng chuyện này khiến cho trong lòng Đồng Đồng hình thành một
bóng ma, một đứa nhỏ 3 tuổi đã có thể hiểu rất nhiều chuyện .
Từ đó về sau, Cổ Khánh Nhất luôn ở trước mặt con gái làm mặt tươi cười, hi vọng nàng có thể quên chuyện này.
Đáng tiếc, hiệu quả cũng không rõ ràng.
"Anh, anh mỗi ngày đều chỉ ở trong một phòng đồ chơi, không thấy nhàm chán
sao? Anh xem, em rất thích ra bên ngoài đi chơi, em thích nhất đi KFC,
tiệm KFC đều có khu vui chơi nhỏ, có thể nhận thức rất nhiều bạn nhỏ nha ." Đồng Đồng chơi trong chốc lát, bắt đầu chán ghét .
Đông Đông nhìn nàng, em gái này cùng mẹ nuôi thực không giống nhau, cái miệng nhỏ nhắn của nàng luôn luôn nói không ngừng.
"Anh thật là nhàm chán, em không muốn cùng anh chơi, không thích nói chuyện, còn có cái mặt lúc nào cũng như khối băng, em không thích." Hắn luôn
không nói lời nào, Đồng Đồng rốt cục không kiên nhẫn .
Đồng Đồng
mở cửa đi ra ngoài, đi tới cửa, nhớ tới mẹ dặn, quyệt miệng hỏi một
câu, "Anh, em muốn đến hồ ở trong viện xem cá vàng, anh có muốn đi cùng
hay không?"
"Không!"
"Hừ, mặc kệ anh muốn đi hay không!" Đồng Đồng đóng cửa lại bước đi.
Đồng Đồng đến trong viện, vừa vặn thấy mẹ cùng a di trở về.
"Đồng Đồng, anh trai đâu?"
"Anh trai ở trong phòng, mẹ, anh không thích cùng con nói chuyện, con hỏi
hắn mười câu, hắn cũng không trả lời con một câu, con muốn hắn theo đi
đến trong viện chơi, hắn cũng không để ý con."
Elaine cười nói:
"Đồng Đồng, ca ca chính là không thích nói chuyện thôi, bởi vì hắn còn
muốn chơi đùa cùng con." Sở dĩ nói như vậy, là vì trước đây có rất nhiều đứa nhỏ cùng hắn chơi, đều bị Đông Đông cắn thương, hoặc là dùng mấy
thứ này đó ném bị thương.
Ba người vừa vào phòng của Đông Đông, của mở ra, Đông Đông liền vọt lại túm lấy tay của Đồng Đồng cắn mạnh xuống.
Đồng Đồng lớn tiếng khóc lên, đợi cho đến khi Kiều Vi Nhã tách bọn họ ra, mu bàn tay của Đồng Đồng đã muốn đổ máu .
"Mẹ, con muốn đi tiêm vac-xin phòng chó dại ( cười chết editor). . . . . . Đau. . . . . . Đau muốn chết. . . . . ."
"Không có việc gì Đồng Đồng, vết thương đi băng một cái liền tốt rồi." Chỉ là Đông Đông đã bắt đầu biểu hiện mất kiểm soát mà thôi.
Kiều Vi Nhã ôm Đông Đông, hướng Elaine nói: "chị, chị mang theo Đồng Đồng đi băng miệng vết thương lại, nơi này giao cho em."
Elaine mang theo Đồng Đồng vẫn còn đang khóc đi rồi, Kiều Vi Nhã ôm Đông Đông, hiện tại, cô chỉ thấy đau lòng cho đứa nhỏ này tuyệt đối không ít hơn
con gái của mình, tuy rằng mới chỉ nhận thức vài ngày mà thôi, cô lại từ trên người đứa nhỏ cảm nhận được cô độc cùng với đau thương thật lớn,
hắn giống như con chim nhạn duy nhất bị tụt lại phía sau đàn của mình,
mê mang mà lại bất lực.
"Đông Đông. . . . . ." Đông Đông dùng sức cắn bả vai Kiều Vi Nhã, còn dùng lực lắc đầu, giống như hận không thể
lập tức cắn rách thịt cô.
Kiều Vi Nhã cắn răng nhịn đau cười nói: "Đông Đông, con nếu nhả ra, mẹ nuôi sẽ mang con đi hậu viện học một
chiêu võ khác có được hay không?"
Khi Đông Đông rốt cục nhả miệng, bả vai Kiều Vi Nhã đã muốn chảy ra máu tươi.
Đông Đông tựa hồ tỉnh ngộ, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Kiều Vi Nhã không sao cả cười, "Đông Đông, mẹ nuôi sẽ không trách con, chúng ta cứ từ từ rồi sẽ tốt, không khóc, nam nhân là không thể khóc ."
Kiều Vi Nhã lấy ra khăn tay lau nước mắt cho hắn
Đông Đông chăm chú nhìn khăn tay bỗng nhiên vươn tay ra.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Con muốn?"
Đông Đông gật đầu.
"Đông Đông, mẹ nghe nói con thích Lí Tiểu Long, phải không? Nếu con đáp ứng
mẹ nuôi, về sau sẽ không bao giờ cắn người nữa, mẹ nuôi sẽ thêu tặng con một chiếc khăn tay khác có Lí Tiểu Long, được không?"
Đông Đông dùng sức gật đầu.
Hai người cùng nắm tay bước ra khỏi phòng, Elaine nhìn đến vết máu trên vai Kiều Vi Nhã, kinh hô: "Đông Đông, con. . . . . ."
Kiều Vi Nhã lặng lẽ khoát tay, cười nói: "Đông Đông đã cùn em đáp ưng rồi,
về sau không bao giờ nữa cắn người, chị, chị cũng không thể phát giận."
Đồng Đồng đang ở trong phòng ngủ của Elaine ăn sôcôla, nhìn thấy Đông
Đông tiến vào, hừ một tiếng thật mạnh, quay đầu đi chỗ khác.
Elaine hiển nhiên thường xuyên làm loại chuyện này, rất nhanh liền giúp băng bó thoa thuốc cho Kiều Vi Nhã thật tốt.
Đông Đông đứng ở trước mặt Đồng Đồng, thẳng lưng nhìn cô bé trong chốc lát rồi bông nhiên cúi người, "Thực xin lỗi!"
Đồng Đồng nhìn xem mu bàn tay của chính mình, thở dài một hơi, "Quên đi, em
đại nhân có đại lượng, tha thứ anh , nhưng là nếu sau này anh lại cắn
em, em cam đoan không bao giờ nữa để ý anh nữa ."
Đông Đông gật gật đầu.
Đồng Đồng nhìn thoáng qua mẹ,lại nhìn gói socola trong tay mình nhất thời
phân vân, Còn thừa hai khối, vẫn là tự mình ăn hết hay cho anh một khối
đây?
Do dự một lát, Đồng Đồng
đứng lên, nhét vào trong tay Đông
Đông một khối sôcola: "Cho anh ăn một khối đi, Anh trai, anh ăn socola
của em rồi thì phải giữ lời hứa nha, về sau không cho phép căn em, cũng
không được phép cắn mẹ em , Nếu như sau này lúc anh muốn cắn, em liền
chạy vào trong viện lấy cá vàng nhỏ đến cho anh cắn có được không?"
Còn không có chờ Đông Đông nói chuyện, cô bé liền lắc đầu, "Không được, cá
vàng nhỏ cũng là có sinh mệnh, như vậy em phải cho anh cắn cái gì mới
tốt đây. . . . . ."
Đông Đông nói: "Không cắn ."
"Em đây
về sau lúc muốn đi KFC, anh có thể hay không theo em cũng nhau đi? Cùng
đi với mẹ cũng chơi không có vui, vì nàng không thể theo em vào trong
nhà chơi."
Đông Đông gật gật đầu.
Đồng Đồng mừng rỡ, "Ca ca, em tha thứ anh , hoàn toàn tha thứ anh ."
Elaine xoay người đi, trong ánh mắt lấp lánh nước mắt. Cô vẫn luôn nghĩ con
trai bị bệnh này chính là ông trời trừng phạt cô. Mời nhiều bác sĩ như
vậy mà không có chữa được, từ lâu rồi cô đã đánh mất hi vọng con trai
mình có thể khỏe lại. Thế nhưng sau khi gặp được mẹ con Kiều Vi Nhã, thế giới đen tối trước kia rốt cuộc cũng có tia sáng rồi.
Đồng Đồng chủ động nắm tay Đông Đông, nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta đến trong viện đi."
Đông Đông lần này không có cự tuyệt, để mặc Đồng Đồng dắt đi.
Đồng Đồng đi tới cửa, quay đầu giảo hoạt cười, "A di, có phải hay không bị
con cảm động khóc, dì cũng không nên quá cảm động nga, bằng không về sau con sẽ chịu không nổi ."
Kiều Vi Nhã dở khóc dở cười, hai cái hài tử đã chạy không thấy bóng dáng .
"Tiểu vi, em nuôi được một đứa con gái thật tốt."
"Uh, Sau khi có con bé, em liền cảm thấy thế giới này không còn mình mình cô độc nữa, chính là con bé có điểm nghịch ngợm."
Elaine kéo của cánh tay của cô, thản nhiên cười, "Tiểu vi, chúng ta kết làm thân gia, như thế nào?"
Kiều Vi Nhã thần sắc tối sầm lại, do dự một lát, cự tuyệt , "chị, thực xin
lỗi, nếu bọn chúng đều đã trưởng thành lại có tình cảm với nhau, như vậy em sẽ không phản đối, nhưng là hiện tại. . . . . ."
Elaine đột
nhiên nhớ tới, ba mẹ của Kiều Vi Nhã cũng là kiểu hôn nhân ép buộc cho
nên mới khiến cuộc đời cô trở thành bi kịch. Elaine áy náy cười, "Tiểu
vi, thực xin lỗi, lại khơi lên vết thương lòng của em, chúng ta đây tính như này được không, nếu bọn họ trưởng thành, cũng lại thích nhau, em
không thể phản đối, nhé?"
Sự tình mười mấy năm về sau này, nào ai có thể biết trước được? Kiều Vi Nhã nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Elaine, mím mím môi, không đành lòng cự tuyệt, gật đầu nói: "Được, em
sẽ không phản đối."
"Vậy về sau em mang Đồng Đồng đến trường học quốc tế mà chúng ta xây dựng học tập, được không?"
Thời điểm Kiều Vi Nhã gật đầu , đột nhiên có cảm giác như rơi vào cạm bẫy,
phía sau khuôn mặt tươi cười chân thành mà ôn nhu của Elaine tựa hồ đang cất giấu cái gì? ( Nấm: Còn giấu cái gì được chị, đương nhiên là mưu kế bắt Đồng Đồng về làm con dâu rùi )
Bọn họ đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn hai cái hài tử ở trong sân nói giỡn, kỳ thật, là Đồng Đồng một
mình nói chuyện, Đông Đông ngẫu nhiên trả lời một câu.
Gara cửa phòng mở ra, hai người quay đầu lại nhìn, liền thấy Albert cũng một nam nhân xa lạ đang tiến vào.
Elaine cười nói: "Tiểu vi, hắn chính là nhân vật tinh anh mà chị đã sơm nói
với em, Karl Louis, không thể nghĩ tới động tác Albert còn rất nhanh ."
"Hắn là người ngoại quốc sao?"
"Không phải, nhưng hắn có một phần tư huyết thống Anh quốc, thế nào, rất tuấn tú đi?"
Kiều Vi Nhã đỏ mặt, Elaine nói rất ái muội , ý tại ngôn ngoại phi thường rõ ràng.
Hai người đi ra ngoài, Elaine cười nói: "Karl Louis, đại giá quang lâm, thật sự vinh hạnh."
Karl Louis cười nói: "Chị Elaine, đã lâu không gặp chị càng ngày càng xinh đẹp ."
Elaine cầm tay Kiều Vi Nhã cười nói: "Đây là của em gái của chị, tiểu vi, cũng là học trò nhờ em dạy, em về sau không cho phép khi dễ nàng có nghe
không."
Kiều Vi Nhã cười nói: "Karl Louis tiên sinh, sau này nhờ ngài giúp đỡ."
"Tiểu vi tiểu thư khách khí ." Karl Louis thực thân sĩ cười cười.
"Tốt lắm, chúng ta đi vào rồi nói." Albert cười nói.
Bốn người vào phòng, Albert hỏi: "Bọn nhỏ đâu?"
"Bọn họ vừa rồi còn ở trong viện. . . . . ." Kiều Vi Nhã hướng trong viện
thì thấy, thật sự là, hai cái hài tử không biết khi nào thì đã không còn ở đó nữa.
Bốn người quá sợ hãi, chạy vội ra phòng khách, hiển nhiên, hai đứa nhỏ không ở tiền viện .
Kiều Vi Nhã ở trong sân hô một tiếng, không nghe thấy tiếng hai dứa nhỏ trả lời lại, lập tức luống cuống tay chân.
Hai bảo mẫu nghe thấy tiếng gọi, cũng từ sau viện chạy đến, sau người ở
trong sân, trong phòng, từng cái góc có thể giấu người đều tìm khắp lần, cũng không thấy bóng dáng hai hài tử đâu.
Karl Louis bỗng nhớ tới cái gì, vào gara, cửa gara tự động mở ra , hiển nhiên, hai đứa nhỏ đã từ cửa gara đi ra ngoài.
Lần này cả sáu người đều thực sự hoảng hốt.
Elaine đã muốn khóc không thành tiếng, tay chân xụi lơ .
Kiều Vi Nhã đành phải chạy qua đỡ Elaine vào phòng ngồi đợi, để bốn người còn lại đi tìm.
Thời gian mới được không lâu cho nên hai đứa nhỏ chắc cũng không đi xa được.
Nhưng nơi này gần biển, hiện tại lại là mùa du lịch, phần đất bên ngoài du
khách nối liền không dứt, còn có các quán ba nối nhau san sát, lại ngư
long hỗn tạp, Mà làm cho bọn họ lo lắng nhất chính là nơi này xung quanh có nhiều hồ nước, chẳng may. . . . . .
Elaine càng nghĩ càng cảm thấy nghĩ mà sợ, cô từ trên ghế đứng dậy, "Tiểu vi, chúng ta cũng đi ra ngoài đi. Chị lo lắng, chị. . . . . ."
"Chị Elaine, chị đừng lo
lắng, Chúng ta nếu đều đi ra ngoài tìm, vạn nhất đứa nhỏ về nhà lại
không vào được thì phải làm sao? Em thấy hay là chị cứ chờ ở nhà, em đi
mấy chỗ xung quanh tìm xem, yên tâm, chỉ cần em không đi xa quá, hẳn là
sẽ không lạc đường, em sẽ nhớ rõ cổng lớn nhà chúng ta sơn màu đỏ son,
lại có, trước cửa trồng mấy cây trúc nhỏ, đó chẳng phải là dấu hiệu rõ
ràng nhất sao? em có thể tìm trở về ."
Albert từng nói với cô,
Elaine so với người bình thường thì trái tim yếu ớt hơn nhiều, cho nên
hắn chưa bao giờ để cho nàng bị chịu quá nhiều kích thích.