Editor: Hạ Y Lan
Sau khi vào khách sạn, Mạnh Kỳ gọi điện cho Kiều Vi Nhã.
"Khách sạn Hữu Nghị, được, chị đến đó sẽ gọi cho em."
Kiều Vi Nhã để điện thoại xuống, đi tìm Elaine: "Chị, em muốn ra ngoài một chuyến."
"Em đi đâu vậy, để chị bảo tài xế đưa em đi."
"Không cần đâu, em tự lái xe của em, cũng không xa lắm, ở thôn Trung Quan."
Elaine cười nói: "Được rồi, em cũng phải lái một đoạn mới đến nơi, cứ để tài xế đưa em đi."
Kể từ khi xảy ra chuyện lần trước, trong nhà liền có thêm một tài xế do chị dâu của Elaine phái tới.
Đồng Đồng không thích tiếp xúc với người lạ, mỗi người trong nhà, đều là sau khi chọn kỹ lựa khéo mới lưu lại.
Tài xế không phải là một người nói nhiều, lần đầu Kiều Vi Nhã nhìn thấy anh ta, cũng biết người này không phải là một tài xế bình thường, nhất cử nhất động của anh ta đều chuẩn mực, bề ngoài nhìn như dịu dàng nhưng ánh mắt mơ hồ mang theo sát khí. Sau đó hỏi mới biết, quả nhiên, suy đoán của cô chính xác, đây là một người lính đặc chủng đã giải ngũ.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan d^D^l^q^D.com vui lòng không copy sang web khác.
Nhanh chóng đã đến khách sạn, Kiều Vi Nhã liền gọi cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ xuống đại sảnh chờ cô.
Kiều Vi Nhã thấy Mạnh Kỳ, vẫy tay một cái, đi tới.
Mạnh Kỳ cười nói: "Chị dâu, chúng ta đến đối diện tìm một chỗ ngồi nói chuyện, được không?"
Kiều Vi Nhã gật đầu, cười bảo: "Em còn chưa ăn cơm phải không, chị mời em ăn cơm trưa."
"Đương nhiên phải do em mời rồi." Mạnh Kỳ cười mang Kiều Vi Nhã qua đường, vào một quán cơm nhỏ ở đối diện.
"Chị dâu, đây là Vân Vân bảo em đưa cho chị." Mạnh Kỳ vừa mới ngồi xuống, liền giao cho Kiều Vi Nhã một quyển sách, Kiều Vi Nhã mở ra xem, liếc mắt nhìn, lập tức sáng tỏ.
"Mạnh Kỳ, cám ơn em."
"Chị dâu, em có thể hỏi chị một chuyện không, sao chị lại đến Bắc Kinh?"
Kiều Vi Nhã cười nói: "Mục đích em đến Bắc Kinh, không phải là vì đi công tác, mà là gặp em gái và em rể, đúng không?"
"Vâng."
Kiều Vi Nhã cười nhạt: "Mạnh Kỳ, mục đích của chúng ta giống nhau."
Mạnh Kỳ cười khổ gật đầu: "Chị dâu, em cảm thấy chị vẫn nên trở về sớm một chút, tính toán cho nhanh, bọn họ bán mất căn nhà, bước kế tiếp, chính là muốn rút hết tiền trong cửa hàng, người đàn bà kia đã tiến dần từng bước rồi, trước khi em tới, mẹ vẫn còn vì chuyện của Ngô Đức Hân mà canh cánh trong lòng, mỗi ngày liến thoắng không ngừng. Em đã nói với Khánh Song, chuẩn bị dọn đi ra ngoài, bước tiếp theo, chính là muốn đến Bắc Kinh phát triển, nếu như Khánh Song nguyện ý, em sẽ dẫn cô ấy theo, còn nếu cô ấy vẫn giữ tình trạng thế này, em sẽ dẫn Tư Viễn rời đi, cứ tiếp tục như vậy, đời này của Tư Viễn xem như xong, chỉ mong em còn tới kịp."
Kiều Vi Nhã nhớ tới đứa bé kia, kiếp trước, bọn họ cũng không có ly hôn, cứ vô tri vô giác sống qua ngày chỉ vì đứa con, miễn cưỡng một phần đã nát hết hôn nhân.
Mạnh Kỳ sống cũng không hạnh phúc, người dưới quê đến không ngừng yêu cầu cái này cái kia, ăn uống còn đòi cầm tiền mặt, con trai thì là một tiểu bá vương không nói đạo lý, thành tích học tập trong lớp luôn đếm ngược từ dưới lên, đánh nhau vô số lần, không chỉ trong lớp mà còn nổi danh cả toàn trường.
Mạnh Kỳ vì con, tâm lực cũng tiều tụy, đứng cùng một chỗ với bạn cùng lứa còn muốn già hơn mười tuổi.
Một người đàn ông ưu tú, nếu như sau lưng có người hiểu anh ta, ủng hộ anh ta, quan tâm anh ta, như vậy, anh ta nhất định có thể phát huy sự thông minh tài trí của mình đến mức có thể, từ đó trở thành một người đàn ông thành công. Tiếc nuối chính là, Mạnh Kỳ không có được số mệnh này, cho nên, sự nghiệp của anh vẫn trì trệ không tiến.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan D&D*L%Q*D.com tất cả web khác đều là copy.
"Chị dâu...... Chị dâu......"
Kiều Vi Nhã ừ một tiếng, cười nhạt nói: "Mạnh Kỳ, cám ơn em, chuyện này, chị sẽ suy nghĩ một chút."
Nhân viên phục
vụ mang thức ăn lên, Mạnh Kỳ rót cho cô một ly nước dừa, "Chị dâu, Tư Viễn lấy mất đồ chơi của Đồng Đồng, em biết món đó ít nhất cũng phải hơn một vạn, cho nên, em làm một tấm thẻ, đây là một vạn năm ngàn tệ, chị cầm mua đồ chơi mới cho Đồng Đồng, Khánh Song..... Chị đừng chấp nhặt với cô ấy, có thể, sau này về, chị còn phải sống cùng họ một thời gian ngắn, có một số việc, hi vọng chị nể mặt em mà nhẫn nại."
Kiều Vi Nhã bình tĩnh đáp: "Mạnh Kỳ, trong khoảng thời gian này, chị sẽ không về, tối thiểu, trước tháng chín, chị sẽ không quay lại, hơn nữa, chị cũng không về nhà mẹ ở, nên biết, chị đều biết, cho nên, bây giờ chị chỉ có thể án binh bất động."
Mạnh Kỳ ngẩn ngơ, trầm mặc ít nhất mười mấy giây, mới hỏi: "Chị dâu, chị quyết định ly hôn?"
Anh vẫn luôn cho rằng cô gái yên tĩnh ôn hòa như hồ nước này ở bên Cổ Khánh Nhất là không xứng, căn bản là Cổ Khánh Nhất không xứng với cô, cô gái này, chỉ cần ở một chỗ với cô, dù là trầm mặc hay mỉm cười, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy xung quanh mình thật bình thản, yên tĩnh, tốt đẹp như thế.
Cô đáng giá có một người đàn ông tốt hơn, ưu tú hơn ở bên cạnh.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan.com
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Mạnh Kỳ, Kiều Vi Nhã ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Mạnh Kỳ, cám ơn em đã nói cho chị biết tất cả, về phần mấy món đồ chơi kia và mấy thứ khác, chị đều không cần, số tiền này, em cứ lấy lại, nếu như em tính đến Bắc Kinh phát triển thì nên biết, vật giá ở Bắc Kinh so với bên chúng ta cao hơn rất nhiều, chị cho em một đề nghị, trước tiên nên mua một căn nhà ở Bắc Kinh, có nhà mới có cảm giác gia đình."
Mạnh Kỳ gật đầu, vẻ mặt phức tạp nói: "Chị dâu, mặc kệ là Khánh Song hay Tư Viễn, đối với chuyện hai mẹ con đã làm, em xin nhận lỗi với chị. Dù sau này chúng ta có thể không còn là người một nhà nữa, hi vọng chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt. Em biết, bây giờ chị đã chuẩn bị ly hôn với Cổ Khánh Nhất, rời khỏi anh ta là đúng, sau này, chị nhất định sẽ tìm được phần tình yêu chân chính thuộc về mình."
"Cám ơn, chuyện sau này, ai có thể biết trước được?"
"Ăn đi, chị dâu, ăn nhiều một chút, thức ăn trên máy bay khó ăn quá."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cuối cùng, Mạnh Kỳ còn giành trả tiền.
Tạm biệt Mạnh Kỳ, Kiều Vi Nhã lên xe.
Mạnh Kỳ nhìn chiếc xe Kiều Vi Nhã ngồi, ngây dại, anh thường đến Bắc Kinh công tác, đối với xe cũng hiểu biết một chút, anh biết, giá của chiếc xe kia rất đắt, còn bảng số xe, cũng không phải có tiền là làm được.
Xem ra, Kiều Vi Nhã thật sự đã tính trước kỹ càng rồi, chỉ mong có người giúp đỡ chị ấy, con đường sau này có thể bình thản một chút.
Kiều Vi Nhã về đến nhà, Elaine cười nói: "Trúng thưởng rồi hả? Cười đến vui vẻ như vậy."
"Chị, em muốn nhờ chị giúp em một việc."
"Nói đi, chắc chắn giúp em rồi."
"Em muốn mua một căn nhà, không nên quá lớn, chỉ cần để cho em có cảm giác gia đình là được."
"Ở đây với chị không tốt sao?"
"Chị, em muốn có một căn nhà thuộc về mình, có nhà mới có cảm giác gia đình, em muốn có gia đình của mình, dù chỉ có một tấc vuông, em cũng thỏa mãn."