Editor: Hạ Y Lan
Điện thoại của Cổ Khánh Nhất vừa reo lên liền tắt nguồn, hắn còn chưa kịp nhìn là ai điện tới, bây giờ chuyện hắn nhức đầu nhất là không biết ngày mai Kiều Vi Nhã có đến Phân Cục hay không?
Ngày mai hắn phải đến phòng ban từ sớm, nhất định không có thời gian đến Phân Cục ngăn cô lại, dựa vào nhiều năm chung sống, hắn rất hiểu tính cách của Kiều Vi Nhã, nói được làm được, kế sách hiện tại chỉ có thể nhờ em gái hỗ trợ.
Cổ Khánh Nhất gọi một cuộc điện thoại cho Cổ Khánh Ngọc, hắn không dám nói sự việc với mẹ, với tính tình hung hãn của mẹ nhất định sẽ đánh nhau với Kiều Vi Nhã ở trước cửa Phân Cục, khi đó, nói gì cũng muộn.
Trong ba đứa em gái chỉ có Cổ Khánh Ngọc là có thể nói mấy câu với Kiều Vi Nhã.
Sau khi Cổ Khánh Ngọc nghe xong liền trầm ngâm chốc lát mới đồng ý yêu cầu của Cổ Khánh Nhất, nhưng cô không dám cam đoan mọi việc thuận lợi, Kiều Vi Nhã là người cố chấp, cô hiểu rất rõ.
Cổ Khánh Nhất thở ra một hơi, trước mắt phải dàn xếp chuyện này rồi tính sau.
--- ------ -----
Sáng sớm hôm sau, Kiều Vi Nhã ăn sáng một chút, đếm thời gian rồi đi đến khu cảnh sát Phân Cục Ninh Bắc.
Xe dừng ở ven đường, Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ rưỡi, đến giờ làm việc rồi.
Đi không được mấy bước liền bị Cổ Khánh Ngọc ngăn cản: "Chị dâu, chị vẫn đến thật ư?"
Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn Cổ Khánh Ngọc: "Khánh ngọc, em tới ngăn cản chị? Anh em đâu?"
Cổ Khánh Ngọc đã hỏi mẹ chuyện căn nhà nên cô đã biết hết, việc anh cả làm quả thật quá đáng, mặc kệ nói thế nào giữa hai người còn có một đứa con, nếu đổi lại cô ly hôn mà chỉ còn hai bàn tay trắng, mẹ nhất định sẽ ầm ĩ cãi vả với mẹ chồng cô đến lật trời, bình tĩnh mà xem xét, người chị dâu này không có gì đáng chê trách, khuyết điểm duy nhất chính là sinh con gái.
Chính cô cũng sinh con gái, lúc ấy mẹ chồng cô cũng rất mất hứng, sau đó đến ngày đầy tháng, mẹ cô đến nhà đã tranh cãi với mẹ chồng cô một trận, từ đó về sau mẹ chồng không dám nói nửa câu.
Đến phiên chị dâu tất cả đều trái ngược, nhưng dù mẹ cô có không tốt thì đó vẫn là mẹ của cô, cô không thể nói được gì.
Cô cũng từng gặp Tiêu San, vợ chồng sống chung với nhau, nhân phẩm rất quan trọng, vừa nhìn Tiêu San cô liền biết đây không phải là một người phụ nữ chịu yên phận, nếu cô ta thật sự sống chung với mẹ chẳng phải đánh nhau hàng ngày hay sao?
Cũng chỉ có Kiều Vi Nhã mới có thể chịu được người mẹ chồng có tính tình không phân rõ trái phải như vậy.
Nhưng chuyện trong nhà đều do mẹ định đoạt, mặc dù ba của cô đã sống trong nội thành mấy chục năm, nhưng trong xương vẫn cho rằng con trai quan trọng hơn con gái, cho nên chuyện này ông cũng chẳng quan tâm cứ dung túng vợ và con trai mình muốn thế nào thì làm thế đó.
Sự dung túng của ông cũng đã biểu đạt ý kiến của mình.(dien-dan-le-quy-don)
"Chị dâu, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút."
"Khánh Ngọc, chị không muốn nói cái gì nữa, vẫn là câu nói kia, căn nhà đó là do chị mua, không có sự đồng ý của chị thì hợp đồng mua bán không hiệu lực, em không muốn chị vào Phân Cục, được thôi, nói với anh trai em, bảo anh ta mua nhà lại cho chị, chị bảo đảm không có ý kiến nữa, chị chắc chắn sẽ không về nhà ở, em cũng biết rõ, căn phòng phía tây đó là do sửa lại từ toilet, anh em có thể nhịn nhưng chị thì không, lại nói, căn phòng đó đã để rất nhiều đồ, chị thật sự hoài nghi phòng này còn chỗ đặt chân không."
Kiều Vi Nhã đã quyết định, bây giờ không ai có thể dao động chủ ý của cô, nhớ đến hai người vẫn luôn theo dõi cô, cô cũng đã có suy nghĩ muốn giết người, tha thứ cho Cổ Khánh Nhất, tuyệt đối không thể nào.
Cổ Khánh Ngọc lôi kéo Kiều Vi Nhã, nhẹ giọng: "Chị dâu, coi như chị muốn lấy lại căn nhà cũng không nên đến Phân Cục làm loạn, chị bảo anh em sau này ở đơn vị biết gặp người thế nào."
Kiều Vi Nhã lạnh nhạt nói: "Khánh Ngọc, đổi vị trí lại, nếu như em là chị, em sẽ làm thế nào? Mẹ sẽ ra sao? Trong lòng em rõ ràng hơn chị, chị nghe nói tiền lương của em do em tự giữ, còn tiền lương của anh em thì ở đâu, bọn chị kết hôn đã nhiều năm, anh em có cầm được một phân tiền về nhà không? Nhiều nhất là lấy tiền thưởng mua mấy đồ ăn vặt cho con, chị chưa từng oán trách, chỉ cần anh ta an tâm sống qua ngày, chỉ cần anh ta đối tốt với con, dù anh ta là tên ăn mày ở ngoài đường chị cũng không ghét bỏ, nhưng anh em đã làm gì, chuyện bán nhà không thương lượng với chị, tiền chị cũng không thấy, đến bây giờ chị còn không biết căn nhà đó bán được bao nhiêu tiền, hai năm qua cửa hàng càng ngày càng khó khăn, việc buôn bán của chị đã mấy tháng rồi đều lỗ vốn, căn bản làm không nổi nữa, thế nhưng anh ta lại làm ra việc như vậy, nếu không muốn sống chung nữa thì cứ trực tiếp nói với chị, cách xa nhau rồi thì trái đất vẫn quay như thường." (editor: Hạ Y Lan)
Trong lòng Cổ Khánh Ngọc hốt hoảng, chẳng lẽ chị dâu biết rồi? Nghe lời chị ấy nói hình như là muốn ly hôn với anh cả, Tiêu San cũng luôn thúc giục để cho bọn họ ly hôn, mẹ cũng hối thúc liên tục, bà muốn cháu trai đến phát điên rồi, ngày ngày đều chạy qua đưa canh cho Tiêu San, cháu trai còn chưa ra đời mà bà đã muốn biến thành cháu trai luôn rồi.
Cổ Khánh Ngọc thở dài, nếu bản thân cô gặp phải người chồng như anh cả, một ngày cũng không chịu được, nếu anh cả không thật lòng đối xử tốt với con gái, nhất định Kiều Vi Nhã không nhịn tới bây giờ, mẹ luôn nói Kiều Vi Nhã không cha không mẹ, không có chỗ dựa vững chắc, không cần sợ, nhưng cô không ngờ đã bức một người hiền lành đến bước đường cùng, Kiều Vi Nhã nhất định sẽ mặc kệ mọi việc, lại nói, đứa bé kia dầu gì cũng là con cháu nhà họ Cổ.
Cổ Khánh Ngọc thử hỏi một câu: "Chị dâu, không phải chị muốn ly hôn với anh em thật chứ, thật ra thì...... Thật ra thì...... Bây giờ anh ấy đã thay đổi rất nhiều." Nói ra lời trái lương tâm như vậy, chính cô cũng cảm thấy đỏ mặt.
Kiều Vi Nhã liếc mắt nhìn Cổ Khánh Ngọc, chắc chắn
hôm nay Cổ Khánh Ngọc sẽ không để cô vào Phân Cục, hôm nay không được thì đợi ngày mai, cô có nhiều thời gian, hơn nữa, cô đã tìm luật sư rồi, thật sự không được nữa thì cô sẽ khởi tố.
Kiều Vi Nhã cầm chìa khóa xe hỏi: "Khánh Ngọc, em đi đâu, chị đưa em đi."
"Chị dâu, chị không vào nữa sao?"
"Hôm nay không đi." Kiều Vi Nhã nói cho biết sự thật.
Cổ Khánh Ngọc cắn môi, dù sao hôm nay cứ khuyên trước rồi nói tiếp.
Hai người lên xe, Cổ Khánh Ngọc hỏi: "Chị dâu, Đồng Đồng đâu?" Đây là nhiệm vụ thứ hai Cổ Khánh Nhất giao cho cô, muốn hỏi ra nơi hai mẹ con đang ở trong thời gian này.
"Đồng Đồng đang ở nhà một người bạn, bọn chị đang tạm thời ở đó."
Cổ Khánh Ngọc cố ra vẻ thoải mái: "Chị dâu, dù chị giận anh em, nhưng cũng không thể vì vậy mà không về nhà, về nhà ở mấy ngày đi, nếu không thì đến nhà em, chung quy ở nhà người khác, quấy nhiễu người ta cũng không tiện."
Kiều Vi Nhã lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần, Đồng Đồng thích ở đó, trước khi anh em không lấy lại nhà thì chị không trở về, mẹ em không thích Đồng Đồng, bọn chị về không phải gây ngột ngạt sao? Đừng nên khiến bà không vui."
Thái độ Kiều Vi Nhã xa cách rõ ràng, Cổ Khánh Ngọc khẳng định Kiều Vi Nhã muốn ly hôn với anh cả, trước kia Kiều Vi Nhã không đối xử với cô như vậy, tối thiểu, ngữ điệu nói chuyện rất dịu dàng.
Kiều Vi Nhã lạnh nhạt như vậy trông không giống chị ấy nữa.
"Đúng rồi, em đi đâu vậy, chị đưa em đi, mai là ngày giỗ ông nội chị, chị muốn đi mua một ít đồ."
Vốn Cổ Khánh Ngọc muốn nói đi đến chỗ Cổ Khánh Nhất, hiện tại, cô đột nhiên muốn lặng lẽ đi theo Kiều Vi Nhã, trực giác nói cho cô biết, Kiều Vi Nhã đang gạt điều gì đó, chị ấy kiên quyết như vậy, chẳng lẽ sự thật như lời anh cả nói, chị ấy ở bên ngoài có người đàn ông khác?
Sau khi Cổ Khánh Ngọc xuống xe liền vội vàng đón một chiếc xe khác đi theo Kiều Vi Nhã.
--- --------
Kiều Vi Nhã lái xe đến Quế Hương Trai ở khu Ninh Bắc, Quế Hương Trai là cửa hàng bánh ngọt lâu đời, đã có hơn một trăm năm lịch sử, chẳng qua sau này công tư hợp doanh liền biến thành cửa hàng quốc doanh.
*Công tư hợp doanh: hình thức đầu tư do nhà nước và tư nhân góp vốn.
Cổ Khánh Ngọc xuống xe, đứng ở đường đối diện nhìn Kiều Vi Nhã vào cửa hàng.
Kiều Vi Nhã vào cửa hàng mua mật ba đao, đường chiên, bánh đào, bánh ngọt mật ong, đựng trong hộp, những món này đều là điểm tâm ông nội thích ăn.
Sau đó, lại mua mấy món khác mang cho Mã Vân.
Kiều Vi Nhã khởi động xe, lại đi đến cửa hàng đồ mã mua vàng bạc thỏi, tiền giấy, nhang và những thứ khác.
Cổ Khánh Ngọc đi theo cô suốt chặng đường, đồ Kiều Vi Nhã mua quả thật đều để cúng bái, do dự một hồi nhưng vẫn tiếp tục đi theo.
Lại thấy cô mua trái cây, rượu......
Cổ Khánh Ngọc thở dài, trước kia, dầu gì anh cả còn đi với chị cúng bái, sau đó lại bị mẹ mắng một trận, nói là dính xúi quẩy, từ đó về sau, đều do một mình chị dâu đi, một mình đến, nhìn cả nhà đều nằm một chỗ, nhất định trong lòng chị rất khó chịu.
Kiều Vi Nhã không tiếp tục xuống xe nữa, một đường lái đến khu ký túc xá nhà máy cũ.
Cổ Khánh Ngọc biết ba của Kiều Vi Nhã từng là nhân viên của nhà máy cũ đó, cô không dám đi theo vào, nơi đó đều là hộ gia đình lâu năm, mọi người đều biết lẫn nhau, cô theo vào bị người ta nhìn thấy sẽ không ổn.
Cổ Khánh Ngọc quyết định chờ ở tiệm tạp hóa phía đông nhà máy.
Đợi khoảng bốn mươi phút, không thấy Kiều Vi Nhã ra ngoài, cô suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi cho Cổ Khánh Nhất nói mọi chuyện ngày hôm nay.
Cổ Khánh Nhất đột nhiên hiểu, nhất định là Kiều Vi Nhã đã mua lại căn nhà của ba mẹ cô ấy rồi.
Hắn hưng phấn bảo em gái rút lui trước, đừng để Kiều Vi Nhã thấy.
Cổ Khánh Ngọc lạnh lùng nói: "Anh cả, tự giải quyết cho tốt đi, bỏ lỡ Kiều Vi Nhã, anh có thật sự tốt hơn không?"
Những lời này của em gái làm lòng Cổ Khánh Nhất gợi chút gợn sóng, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, hiện tại hắn đã không còn đường lui, Tiêu San nghe nói Kiều Vi Nhã đi đến đơn vị của hắn náo loạn thì bảo nếu hắn dám thay đổi chủ ý, cô ta cũng sẽ đến đơn vị của hắn náo y như vậy, cô ta và Kiều Vi Nhã không giống nhau, người phụ nữ này ác hơn Kiều Vi Nhã nhiều.
Hơn nữa, sáng nay, mẹ gọi điện đến mắng to hắn một trận, nếu dám không cần cháu trai của bà, bà cũng không nhận đứa con trai này.
Mẹ bảo hắn nhanh chóng ly hôn, bây giờ nhà đã bán, khoảng tiền kia của Kiều Vi Nhã cũng tới tay, chờ sau này ra tòa, tiền cửa hàng cũng phải ngoan ngoãn cho bọn họ, còn chiếc xe kia nữa, cũng không thể để Kiều Vi Nhã chiếm tiện nghi, đưa cho Mạnh Kỳ còn hơn để Kiều Vi Nhã đưa cho tên đàn ông khác, người phụ nữ này ly hôn rồi, cho dù bộ dạng xinh đẹp nhưng giá trị con người đã rớt, muốn tìm người đàn ông khác, không làm vợ bé thì sao có người muốn.
Nếu không có thân phận địa vị nhà họ Cổ, không có con trai hỗ trợ, Kiều Vi Nhã nào có bản lãnh tự mở cửa hàng kiếm tiền, tiền này đều là của con trai bà, Kiều Vi Nhã đừng mơ tưởng mang đi một phần nào, sau này sẽ thành của cháu trai bà ta.
Cục Trưởng Thái bảo hắn phải cố gắng duy trì gia đình ổn thỏa trong nửa năm, mẹ lại bảo hắn nhanh chóng ly hôn, Tiêu San lại bức bách hắn mau lấy mấy món đồ kia, vấn đề là đồ nằm ở đâu hắn cũng không biết.
Phút chốc, lòng Cổ Khánh Nhất khẽ động, chẳng lẽ? Là ở đó? Có lẽ tan làm hắn nên đi xem một chút.