Editor: Hạ Y Lan
Ba ngày sau, Cổ Khánh Nhất đẩy mẹ Cổ mang theo sổ tiết kiệm đi tới ngân hàng.
Mọi nhân viên ở ngân hàng gần như đều biết bà ta, bởi vì lúc bà ta đến gửi tiền đều vô cùng lớn tiếng, chọc cho mọi lườm nguýt không thôi, đã có rất nhiều người xem thường bà ta, cho dù người ta có hai trăm vạn hay hai ngàn vạn cũng không lớn tiếng ầm ĩ như bà ta cả, sau đó có nhân viên tốt bụng nhắc nhở bà ta phải chú ý an toàn khi gửi tiền, bà ta lại lớn tiếng la lên cả chồng và con trai bà ta đều là cảnh sát, không người nào dám cướp.
Bà ta đã ước tính trước số tiền nên thuận lợi lấy bút điền khoản tiền cần rút, đợi bà ta đưa sổ tiết kiệm ra, nhân viên bảo bà ta điền mật khẩu vào, bà ta lại nói: "Tôi không biết mật khẩu, đây là sổ của con dâu tôi, nó đưa cho tôi, đây là chứng minh của con trai tôi, còn có giấy kết hôn của bọn chúng, cô xem thử đi, không sai phải không."
Bà ta đưa tất cả giấy chứng nhận vào ô cửa.
Nhân viên cười nói: "Bác gái, thế này không được, nếu như không có mật khẩu sẽ không thể lấy tiền, nếu con dâu đưa cho bác thì bác gọi cho cô ấy để cô ấy nói mật khẩu cho bác, bác sẽ rút tiền được."
Bà ta giận tím mặt: "Tôi có nhiều giấy tờ chứng minh như vậy, những thứ này không phải là giả, đây đều là do quốc gia phát, đồ của quốc gia còn không chứng minh được sao? Vậy các người không để quốc gia trong mắt rồi."
Nhân viên dở khóc dở cười, chỉ có thể liên tục giải thích, thật sự không được, bọn họ chỉ nhận mật khẩu.
Cổ Khánh Nhất ở một bên khuyên, cũng không cách nào khiến bà ta lắng cơn tức giận, ngược lại bà ta còn chỉ vào con trai nói: "Con tôi là cảnh sát, cảnh sát nói chuyện có thể đại biểu quốc gia phải không, con tôi sẽ không gạt người."
Cổ Khánh Nhất lúng túng nhìn mẹ mình, muốn đẩy bà ta đi ra, bà ta vẫn nhất quyết không buông tha, quản lý đi lại đây ôn tồn giải thích với bà ta.
Qua hơn mười phút sau. Rốt cuộc bà ta hừ một tiếng: "Mặc kệ tôi nói thế nào cũng không cho tôi rút tiền, đúng không?"
"Vâng, không có mật khẩu, bác không thể rút được."
Đột nhiên bà ta lớn tiếng khóc: "Con dâu của tôi chạy theo người đàn ông khác, căn bản không biết đi nơi nào, bây giờ tôi bị bệnh cần dùng tiền, các người không thể thương xót một chút sao......"
Cổ Khánh Nhất ngây người, lát sau hắn tỉnh táo lại vội cầm sổ tiết kiệm và giấy tờ, nhanh chóng đẩy mẹ Cổ đi ra, lần này thật sự là xấu hổ chết đi được.
Người trong ngân hàng đều lắc đầu thở dài, bà lão này thật khiến người ta không thể nói được gì. ( Hạ Y Lan)
Ra khỏi ngân hàng, bà ta vẫn còn lải nhải mắng không ngừng.
"Mẹ, mẹ nói như vậy không phải khiến con mất mặt sao?" Lần này Cổ Khánh Nhất thật sự giận.
Bà ta bĩu môi, ngẩng đầu nhìn con trai, hừ nói: "Con sợ cái gì, lập tức con tiện nhân đó không phải là vợ con nữa rồi, sao mẹ lại cần một đứa con dâu như vậy chứ? Con nhìn Tiêu San người ta rồi nhìn lại nó đi, nó là thứ gì chứ, mẹ nói cho con biết, mẹ không ra số tiền kia, con tự đi tìm Kiều Vi Nhã bảo nó nói cho con mật khẩu, mẹ không tin nó có thể trốn xuống đáy biển sao? Con đi xem xét xung quanh thử, đúng rồi, con đi hỏi Mạnh Kỳ, nhất định Mạnh Kỳ biết, tên khốn khiếp đó ăn của nhà chúng ta, uống nhà của chúng ta, vậy mà lại theo phe con tiện nhân Kiều Vi Nhã, chờ mẹ khỏe rồi sẽ đến nhà đánh nó một trận, uổng công mẹ đối xử với Tư Viễn tốt như vậy, đúng là nuôi sói mắt trắng mà......"
Bà ta nói xong, đưa tay ra: "Khánh Nhất, đưa điện thoại cho mẹ."
"Mẹ muốn điện thoại làm gì?"
"Mẹ gọi cho Tiêu San, hôm nay không có thời gian nấu canh cho con bé, để cho bảo mẫu nấu vậy, bằng không, con đưa mẹ đến nhà Mạnh Kỳ trước, sau đó chúng ta lại đến thăm Tiêu San, cũng không biết cháu của mẹ có ngoan hay không."
Cổ Khánh Nhất cảm thấy có một con tức chặn trước ngực, lên không nổi, không cũng xuống được, hắn không biết tại sao mình lại đi tới bước này, trước kia, hắn cảm thấy mỗi câu ba mẹ nói đều đúng, đều tốt cho hắn, bây giờ nhìn lại thì tuyệt đối không phải.
"Mẹ, bây giờ Mạnh Kỳ không có ở nhà, nó đang đi làm."
"Vậy mẹ cũng phải đi xem một chút, mẹ bảo Khánh Song hỏi nó!"
Cổ Khánh Nhất hết cách, về nhà nói với ông già một tiếng, tính đi thăm em gái.
Ba Cổ ở nhà một mình rất nhàm chán, vì vậy, một nhà ba người ngồi lên xe đi thăm Cổ Khánh Song.
Mẹ Cổ ngồi trong xe, vuốt da ghế màu vàng nhạt nói: "Xe này so với xe tiện nhân kia mua còn sang trọng hơn, nhìn Tiêu San người ta đi, một chiếc áo ngủ cũng hết mấy vạn, đây mới gọi là người trên người đấy."
Cổ Khánh Nhất tối sầm mặt thở dài không nói gì, trong lòng hắn đã không thể nói hối hận hay không hối hận. ( Hạ Y Lan)
Chung cư Thanh Loan cách Hà Lý cũng không xa lắm, lái xe mười lăm phút đã đến.
Cổ Khánh Nhất gọi điện bảo Cổ Khánh Song xuống đón, bọn họ mua rất nhiều thứ cho cô ta, ai ngờ, Cổ Khánh Song lại khóc sướt mướt trong điện thoại, một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Cổ Khánh Nhất mang đồ lên trước, nhà ở tầng chín, ra khỏi thang máy, Cổ Khánh Nhất đến trước cửa nhà em gái.
Cửa mở ra, Cổ Khánh Nhất hô một tiếng, cặp mắt sưng đỏ, tóc rối bù, hình dạng hết sức nhếch nhác.
Cổ Khánh Nhất vào nhà, ngờ vực hỏi: "Em sao vậy?"
Cổ Khánh Song không nhịn được lớn tiếng khóc: "Tên khốn khiếp kia muốn ly hôn với em, thì ra hắn ta đã nộp đơn từ chức lâu rồi, chuẩn bị đi Bắc Kinh......"
Cổ Khánh Nhất đau đầu, chuyện của mình còn không biết như thế nào? Mạnh Kỳ lại muốn ly hôn, chẳng lẽ Mạnh Kỳ cũng cũng chuẩn bị từ sớm rồi?
Hắn biết sau khi em gái Mạnh Kỳ tốt nghiệp đại học liền ở lại Bắc Kinh, Khánh
Song còn đắc chí nói, em chồng tìm được một ông chủ mở công ty lớn, sau này bọn họ sẽ dính không ít vẻ vang.
Sao bây giờ lại đột ngột ly hôn? Chẳng lẽ? Mạnh Kỳ muốn chuyển ra chính là vì ly hôn.
Cổ Khánh Nhất khuyên em gái, xuống lầu đón ba mẹ đi lên.
Mẹ Cổ vừa nghe con rể con gái muốn ly hôn, giận không kềm được mắng to: "Tên Mạnh Kỳ đó tán tận lương tâm, nhà họ Cổ chúng ta đối với hai cha con nó muốn móc tim móc phổi, thế mà nó lại mang theo cháu ngoại của mẹ chạy mất, người đâu? Đi đâu rồi, đuổi theo mang nó về cho mẹ!"
Vốn Cổ Khánh Song đã ngừng khóc, nghe bà ta nói như vậy cô ta liền khóc tiếp.
Mẹ Cổ chỉ trán cô ta mắng: "Con khóc cái rắm, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Bọn họ đi rồi, đi Bắc Kinh rồi! Có địa chỉ nhà nó không, không phải nó lấy tiền đi hết chứ?"
Cổ Khánh Song khóc lóc rối rít nói: "Anh ấy chỉ dẫn con theo, một phân tiền cũng không mang đi, đồ trong nhà cũng để lại cho con, anh ấy nói...... Anh ấy có lỗi với con, cho nên, một phân tiền cũng không cần, cũng không để Tư Viễn liên lụy con......"
Cổ Khánh Song khóc thở không ra hơi, nói cũng không nói nổi.
Ba Cổ hung hăng hút một hơi thuốc, thở dài: "Thôi, đừng khóc, cũng đừng mắng nữa, có lẽ Mạnh Kỳ đã chuẩn bị lâu rồi, nếu không sao đang êm đẹp lại muốn mua nhà chuyển ra, mấy năm qua Mạnh Kỳ cũng kiếm không ít tiền, hôm nay mang theo Tư Viễn đi cũng là chuyện tốt, sau này con lập gia đình sẽ không bị liên lụy, dễ dàng một chút."
"Đúng, không sai, dù sao thằng bé cũng không phải họ Cổ, muốn gì cũng là cho người khác nuôi, nó đã không cần con, chúng ta còn thay nó nuôi con làm gì, đi cũng tốt, con có tiền lại trẻ tuổi, còn rầu rĩ không tìm được đối tượng sao?" Mẹ Cổ phản ứng kịp, ngược lại vui mừng trở lại.
Cổ Khánh Song nức nở nói: "Dù con có tìm cũng không bằng Mạnh Kỳ, con không tìm, con muốn Mạnh Kỳ, con muốn đi Bắc Kinh tìm bọn họ, con không ly hôn với anh ấy......" Đột nhiên cô ta đứng lên nắm lấy Cổ Khánh Nhất, mắt cũng sáng mấy phần: "Anh cả, anh giúp em điều tra xem em gái của Mạnh Kỳ đang làm ở đâu, em đi tìm em của anh ấy, em không tin bọn họ tình nguyện tìm mẹ ghẻ cho con trai em, em không thể để con em gọi người khác là mẹ, mọi người đều nói, có mẹ ghẻ thì có ba dượng, nếu sau này Mạnh Kỳ tái giá cưới vợ khác, nhất định con của em sẽ chịu tội, anh, anh giúp em....."
Cổ Khánh Song càng nói càng kích động, đôi tay dùng sức lắc lắc Cổ Khánh Nhất, mỗi lần hắn bị cô ta lắc đầu óc đều choáng váng, đành gật đầu hỏi: "Hai người làm giấy ly hôn rồi chứ?"
Cổ Khánh Song lắc đầu, vào phòng lấy đơn thỏa thuận ly hôn đưa cho Cổ Khánh Nhất.
Cổ Khánh Nhất nhìn xong, trong lòng không biết mình có cảm giác gì, cùng là ly hôn, Mạnh Kỳ so với hắn xứng đáng là đàn ông hơn, trừ con, có thể nói là Mạnh Kỳ tay không ra khỏi nhà.
Hơn nữa, Mạnh Kỳ còn cam kết, sau này mỗi tháng đưa cho Khánh Song một nghìn tệ tiền sinh hoạt, đưa hết năm năm.
Mạnh Kỳ ly hôn là vì khi bọn họ ăn nhờ ở đậu nhà này, mẹ quá cưng chiều thằng bé, còn có Cổ Khánh Song không cho người nhà Mạnh Kỳ sắc mặt tốt, nhà Mạnh Kỳ rất nghèo khổ, hai đứa con lên đến đại học do trong nhà vay nợ, đợi đến bọn họ có năng lực, Mạnh Kỳ lại không thể chăm sóc cho gia đình, nhất định Mạnh Kỳ không chịu được.
Giữa bọn họ không có nửa phần cơ hội vãn hồi.
Nghĩ đến đây, Cổ Khánh Nhất cười khổ, hắn và Kiều Vi Nhã cũng như vậy thôi, nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn tình nguyện không cần con trai, con gái vẫn sẽ luôn thân thiết với hắn, hắn thật sự bị khói ung cho váng đầu mà.
Cổ Khánh Nhất đưa giấy ly hôn cho ba mình, ba Cổ xem xong lắc đầu: "Khánh song, không cần đi tìm nữa, Mạnh Kỳ đã quyết định ly hôn với con, dù tìm được nó cũng không về với con, nếu con muốn nuôi con sau này khó mà lập gia đình."
Đột nhiên mẹ Cổ nói: "Khánh Song, hình như nhà này mướn liền ba năm, con chuyển về nhà ở, để nhà này cho thuê còn có một chút tiền."
Cổ Khánh Song té trên ghế sofa, không cầm được nước mắt chảy xuống: "Con không muốn tiền, cũng không cần tiền mướn nhà, cái gì con cũng không muốn, con chỉ muốn Mạnh Kỳ, con không ly hôn, con không ly hôn......"
"Con đã không muốn ly hôn, sao không gọi điện về nhà sớm?" Ba Cổ trầm mặt chất vấn.
Cổ Khánh Song đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Bọn họ lén đi, con không biết, khi con tỉnh lại, đã không thấy bọn họ nữa, con còn tưởng rằng Tư Viễn ở dưới lầu, sau đó con xuống lầu tìm một vòng, không thấy thằng bé, lúc này mới gọi cho Mạnh Kỳ, Mạnh Kỳ nói bọn họ đã đến sân bay, anh ấy nói để lại giấy ly hôn, con mới biết anh ấy muốn ly hôn với con. Chờ con gọi lại, nói một lát anh ấy liền tắt máy, sau đó con không tìm được anh ấy nữa. Con không tin anh ấy thật sự đến sân bay nên gọi đến đơn vị làm việc, thế mới biết anh ấy đã từ chức......"