Editor: Hạ Y Lan
Hàng năm quân khu Tỉnh sẽ cử hành đại hội thể dục thể thao một lần để bồi dưỡng tác phong chiến đấu và tăng cường thể chất cho quân lính.
Đai hội thể dục thể thao ở quân khu khác với đại hội thể thao ở địa phương, trừ các hạng mục thường gặp như bóng bàn, cầu lông, bóng rổ, bóng đá, bơi lội và các hạng mục bên ngoài, còn có ném lựu đạn, vượt chướng ngại bốn trăm mét, đeo vật nặng chạy việt dã năm ki-lô-mét, bắn súng và võ thuật.
Tất cả quân dã chiến thuộc quân khu, quân khu tỉnh trực thuộc sư đoàn phòng giữ, pháo binh, căn cứ hải quân, căn cứ không quân, sở chỉ huy, mấy trăm vận động viên theo trình tự tiến vào cùng tiếng quân ca, rất có thanh thế.
Kiều Vi Nhã không đi theo đoàn người, cô và Khương Hạo ngồi trên khán đài, Khương Hạo chỉ vào chỗ ngồi của người chủ trì hội nghị thấp giọng nói: "Ba của Cổ Khánh Nhất đã tới, mấy ngày này ông ta đều ở đây, cô cần phải biểu hiện thật tốt, tôi chờ tin tức thắng lợi của cô."
Kiều Vi Nhã nghiêm nét mặt nói: "Dù ông ta không đến, tôi cũng sẽ cố hết sức so tài."
Khương Hạo gật đầu, thay đổi của Kiều Vi Nhã anh đều thấy trong mắt.
Hạng mục Kiều Vi Nhã tham gia sẽ được bắt đầu vào vòng thứ ba của đại hội, xem xong lễ khai mạc, Kiều Vi Nhã trở về sân huấn luyện chờ cuộc so tài sắp tới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tiếng sau chính là lúc Kiều Vi Nhã ra sân, lần này đoàn của Khương Hạo phái ra năm người tham gia thi đấu võ thuật.
Khương Hạo liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã, cười nói: “Trông cô chẳng khẩn trương chút nào cả." ( Hạ Y Lan)
"Dĩ nhiên không khẩn trương, tôi có lòng tin!" Kiều Vi Nhã vui vẻ cười lộ ra hàm răng trắng noãn.
Khi người dẫn đại hội gọi tên Kiều Vi Nhã, sắc mặt ba Cổ cứng nhắc, ông không dám tin nhìn Kiều Vi Nhã ra sân, cô gái với tư thế hiên ngang oai hùng lại xinh đẹp đó đúng là con dâu ông, mặc dù nó cắt tóc ngắn nhưng liếc một cái ông vẫn nhận ra.
Trong đầu ông nổ tung một tiếng như sấm vang, trong nháy mắt như hồn bay phách lạc.
Ông nghiêng đầu nhìn Lý Bác Cừ, cảm nhận được ánh mắt của ông, Lý Bác Cừ cười nói: "Lão Cổ, ông sao vậy?"
Ánh mắt Lý Bác Cừ rất sâu xa làm cho không ai biết được suy nghĩ của ông lúc này.
Một lúc lâu ba Cổ mới tỉnh táo lại, ông hận không thể chết ngay tại chỗ.
Kiều Vi Nhã làm quân nhân rồi, điều này có ý nghĩa là con trai ông đưa ra lời ly hôn chính là phá quân hôn, Cổ Khánh Nhất có nói đứa trẻ trong bụng Tiêu San là con trai, khi siêu âm đã nhìn ra.
Tiêu San vẫn thúc giục Cổ Khánh Nhất tìm Kiều Vi Nhã, thúc giục nó nhanh chóng ly hôn, hôn nhân này nhất định phải tan rã.
Mà từ lần gặp mặt Kiều Vi Nhã trước đó, ông đã nhận ra Kiều Vi Nhã đã thay đổi, nó trở nên mạnh mẽ hơn, một Kiều Vi Nhã như vậy ông chưa từng thấy.
Hai ngày trước, trong đêm khuya Tiêu San còn tới nhà bọn họ, năn nỉ ông giúp đỡ tìm em trai cô ta là Tiêu Nham.
Cổ Khánh Nhất nói Tiêu Nham mất tích đã một tuần lễ, người mất tích không chỉ Tiêu Nham mà còn có bảy người nữa.
Ngày mất tích chính là ngày ông gặp Kiều Vi Nhã.
Buổi sáng hôm đó, ông và bạn già đến nhà Mã Vân là do con trai đưa tới, nhưng nó không vào, sau đó nó đến nhà Tiêu San, chắc là Tiêu San biết tin Kiều Vi Nhã xuất hiện, sau đó báo cho Tiêu Nham.
Mà sau khi Tiêu Nham theo dõi Kiều Vi Nhã lại mất tích.
Cổ Khánh Nhất đi tìm người nhưng cũng không tìm được Tiêu Nham.
Cổ Khánh Nhất nói là đã tìm người xem camera ghi hình, nhưng sau khi ra nội thành thì không thấy nữa, tìm được chủ xe đón khách, chủ xe chỉ nói Kiều Vi Nhã đã xuống xe ở nội thành, chuyện sau đó hắn cũng không biết.
Dù sao mấy chục năm làm cảnh sát, liên kết những sự việc với nhau lập tức sáng tỏ.
Ông thở dài hỏi Lý Bác Cừ: "Bác Cừ, có phải ông đã biết trước rồi không?"
Lý Bác Cừ tỏ vẻ mê mang, ngạc nhiên nói: "Biết cái gì?"
"Ông không biết người đang thi đấu trên đài là vợ của con trai tôi sao?"
Lý Bác Cừ kinh ngạc lắc đầu: "Là con dâu ông? Có thật không? Tôi không biết, đây là nữ quân nhân đặc biệt được chiêu mộ vào quân đoàn ở huyện Q, bây giờ còn đang thời gian thử việc, không nghĩ tới lại là con dâu ông, nhưng Kiều Vi Nhã này đúng là nhân tài, cô ấy là truyền nhân duy nhất của Kiều gia Toàn Phong Cước, nếu như sớm biết là con dâu ông, tôi sẽ không để cho huyện Q giành trước, lần đại hội này, đúng là bọn họ chơi trội rồi."
Lúc này ba Cổ khóc không được cười cũng không xong, cho dù không có gương, ông cũng biết mặt mình khó coi thế nào.
Lý Bác Cừ cười nói: "Lão Cổ, sao nhìn ông không vui vậy? Đúng rồi? Chuyện con dâu ông làm quân nhân không nói cho ông biết sao? Tôi không thích binh lính không hiếu thuận, chờ lát nữa tôi kêu người gọi cô ấy đến dạy dỗ một bữa mới được!"
"Không cần, để nó chuyên tâm thi đấu đi." Ba Cổ liên tiếp vẫy tay từ chối đề nghị của Lý Bác Cừ, nhớ đến câu Kiều Vi Nhã đã nói ‘Kiều Vi Nhã tôi và nhà họ Cổ các người không đội trời chung’, ông không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Kiều Vi Nhã vượt qua từng cửa ải trót lọt, trận đấu buổi sáng không gặp được đối thủ chân chính.
Khương Hạo ở trên khán đài hưng phấn kêu đến khàn giọng, chọc cho đoàn người bên đội thua liên tục liếc xéo, một người dùng ánh mắt hung ác trừng Khương Hạo, bị một nữ binh đánh bại, thật sự không vẻ vang gì.
Khương Hạo dương dương đắc ý nhận mọi ánh mắt của mọi người, sau mỗi trận đấu đều chân chó đưa khăn và nước uống đến.
Buổi chiều, ba Cổ lấy cớ thân thể không thoải mái, bị Lý Bác Cừ phái người tự mình đưa ông về nhà. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất đang ở nhà
chơi game, lúc ba Cổ vào phòng hắn, tiếng mở cửa phát ra cũng không khiến hắn quay đầu lại.
Ba Cổ thở hổn hển lấy tay quơ chiếc ghế ném về phía máy tính: "Tên nghiệt chướng như mày vẫn còn ở đây chơi! Tao cho mày chơi này!......"
Cổ Khánh Nhất giật mình, hắn vọt qua một bên khó hiểu hỏi: "Ba, ba làm gì vậy?"
"Làm gì! Tên nghiệt chướng, sao tao có thể sinh ra một đứa như mày, nhà họ Cổ đã tạo nghiệt gì, một đứa hai đứa đều không nên thân." Ba Cổ ngã ập xuống vẫn không ngừng tay, Cổ Khánh Nhất ứng phó không kịp, lại không dám né tránh, đầu lập tức đổ máu.
Mẹ Cổ nghe tiếng động lấy gậy chóng tới, thấy đầu con trai bị ông già nhà mình đập cho chảy máu, không khỏi lớn tiếng quát lớn: "Ông già kia, có chuyện gì không thể nói được sao? Ông đánh con tôi làm gì, nếu ông muốn đánh chết nó, không bằng đánh chết hai mẹ con tôi luôn đi!"
Ba Cổ đưa tay ra, run run chỉ vào con trai và vợ mình, một hồi lâu mới lên tiếng: "Xong rồi, toàn bộ xong rồi, đứa cháu này đã phá hủy toàn bộ nhà chúng ta......"
Mẹ Cổ không hiểu ra sao, trừng ba Cổ lại nói với con trai: "Còn không mau đi bệnh viện xử lý vết thương của con lại."
Ba Cổ nhìn vợ mình, lại nhìn con trai, thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất, Cổ Khánh Nhất giật mình đỡ ông dậy.
Cổ Khánh Nhất dìu ông về phòng, ba Cổ nằm trên giường, xa xăm thở dài: "Khánh Nhất, đời này…. là ba hại con hay bản thân con tự hủy hoại mình? Cháu trai...... Ha ha...... Cháu trai......"
Theo sau là mẹ Cổ đang nóng nảy: "Ông nói cháu tôi thế nào? Tiêu San làm đứa bé bị sao? Không thể nào? Ngày hôm qua tôi còn qua xem, bây giờ nó vô cùng tốt."
"Là Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã nó....."
"Đừng nhắc tới đứa tiện nhân đó! Đều do đứa tiện nhân đó hại Khánh Song nhà chúng ta, nếu để tôi gặp được nó, nhất định róc xương lóc thịt nó......" Bà ta phẫn hận lải nhải, mỗi tiếng mắng còn cao hơn tiếng trước.
Ba Cổ bị vợ mình cắt đứt lời định nói, càng tức giận hơn, nhìn ngực ông phập phồng, sắc mặt thì tái nhợt, Cổ Khánh Nhất vội vàng ngắt lời bà ta.
Một tay Cổ Khánh Nhất che vết thương, một tay vỗ ngực ba mình thuận khí, thật vất vả chờ ông qua cơn tức, ba Cổ nói ra một câu long trời lở đất: "Không phải Kiều Vi Nhã tự nhiên mất tích, mà nó làm quân nhân rồi, còn đặc biệt được chiêu mộ vào đoàn."
Cổ Khánh Nhất cũng đã từng đi lính, đương nhiên hắn biết ý nghĩa Kiều Vi Nhã làm quân nhân là thế nào!
Mẹ Cổ bĩu môi: "Làm quân nhân thì sợ gì, một quân nhân thì có khả năng gì, ông bảo lão Lý khai trừ ra không phải được rồi sao."
Giây lát, bà ta lại hỏi: "Kiều Vi Nhã có năng lực gì, đã hai mươi tám còn tham gia quân ngũ?"
Sắc mặt Cổ Khánh Nhất và ba Cổ giống nhau như đúc, hắn yếu ớt giải thích cho bà ta: "Những nhân tài được tổ truyền nếu không quá bốn mươi, cũng có thể đặc biệt chiêu nhập ngũ......"
Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện: "Ba, nói như vậy, bác Lý mời ba đi xem đại hội là đã có mưu đồ từ trước?"
Ba Cổ khẽ vuốt cằm, lại lắc đầu: "Ba nghĩ, có lẽ ông ta cũng không biết? Bất kể ông ta có biết hay không, chuyện này đã không phải là chuyện chúng ta lo liệu được rồi, con nói với Tiêu San, bảo nó phá thai đi, nếu không, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, Kiều Vi Nhã đã có phòng bị từ lâu, hiện tại coi như là......"
Nói đến đây, đột nhiên ông nhớ đến mẹ của Bảo Mặc, đây là đường sống cuối cùng, chỉ mong, bà ta có thể giúp một tay.
"Đi, đi lấy điện thoại đây, ba phải gọi một cuộc."
Cổ Khánh Nhất vội móc điện thoại của mình đưa cho ông, ông lắc đầu: "Lấy của ba."
Cổ Khánh Nhất vội lấy điện thoại ông để trên đầu giường.
Mẹ Cổ ra hiệu cho con trai bằng ánh mắt, Cổ Khánh Nhất nhìn ba Cổ rồi theo bà ra ngoài.
Hai mẹ con vào phòng Cổ Khánh Nhất, bà ta hỏi: "Kiều Vi Nhã làm quân nhân có thể làm ba con bị dọa thế sao?"
Cổ Khánh Nhất gật đầu: "Mẹ, mẹ không biết sao? Phá quân hôn sẽ bị lãnh hình phạt."
Bà ta trắng mặt, không dám tin hỏi: "Con sẽ bị lãnh phạt?"
Cổ Khánh Nhất gật đầu: "Con nghĩ Kiều Vi Nhã đã biết chuyện của Tiêu San rồi, nếu bây giờ con đòi ly hôn, nhất định không được."
Bà ta đảo mắt, hạ thấp giọng: "Hay là trước mắt chúng ta dỗ ngọt Tiêu San, để nó về quê chúng ta lén sinh con, chờ qua mấy năm đứa trẻ lớn rồi thì đón về, nói là nhà chúng ta nhặt được, con thấy được không?"
"Không được, Tiêu San không chịu đâu, vẫn là nghe lời ba, nghĩ biện pháp để Tiêu San bỏ cái thai đi, chỉ cần không có đứa trẻ này, Kiều Vi Nhã không nắm được chứng cứ, hơn nữa, mẹ, con không muốn ly hôn, con và cô ấy sống qua ngày vẫn rất tốt, Vi Nhã......"
"Không được! Mẹ muốn cháu trai. Mẹ không muốn đứa tiện nhân đó làm con dâu mẹ! Nó có gì tốt hơn Tiêu San, đừng sợ, ba con sẽ có biện pháp." Ở trong lòng bà ta, ông già nhà bà ta là vạn năng, không gì ông không làm được.